CHƯƠNG 806: THỰC HIỆN ƯỚC MƠ
Ba đứa bé cầm theo món quà của mình và chạy vào nhà, theo sau là Bắc Minh Thiện và Cố Hạnh Nguyên.
“Chú Mạc.”
“Ba nuôi.”
“Giáng Sinh vui vẻ.”
Chuyện của Bắc Minh Thị chung quy khiến Mạc Cẩm Thành hơi lo cho Bắc Minh Thiện và Cố Hạnh Nguyên, sợ hai người sẽ vì chuyện này mà rầu rĩ không vui cả ngày.
Nhưng hôm nay thấy được, coi như đã khiến ông ta hoàn toàn yên tâm.
“Hai đứa mau vào đi. Ba và mẹ con đang nhắc đến các con đấy. Ha ha.”
Gặp được con trai của mình, cháu trai và cả Cố Hạnh Nguyên nên Dư Như Khiết cực kì vui vẻ. Chẳng biết bà đã mong mỏi tháng ngày như thế này bao nhiêu năm rồi.
*** Mọi người đều ngồi xuống, sau khi ba đứa bé tặng quà của mình xong thì chạy đến phòng khác chơi rồi.
Đây đúng là cho bốn người lớn cơ hội để nói chuyện.
“Thiện à, Hạnh Nguyên à, cảm ơn hai con đến thăm ba mẹ.” Lúc này, trong lòng Dư Như Khiết ít nhiều hơi kích động.
“Dì Như Khiết, dì nói gì vậy. Chẳng lẽ con cháu bọn con không thể đến thăm hai người sao. Bình thường bận rộn không có cơ hội đi, giờ là ngày lễ mà lại không đến nữa thì đúng là hết nổi nói.”
Cố Hạnh Nguyên biết lúc này Bắc Minh Thiện không nói ra những lời khách sáo này được, vậy nên cô đành xung phong nhận việc nói ra.
“Ba mẹ biết khoảng thời gian gần đây hai đứa gặp phiền toái lớn, ba mẹ cũng rất lo lắng cho hai đứa.” Mạc Cẩm Thành nói thở thở dài: “Không ngờ sau khi ông Bắc Minh qua đời, tâm huyết của đời của ông ấy lại thành thế này.”
“Ông Mạc à, ông xem lại mình đi, nay là ngày lễ lớn, ông nói mấy chuyện không vui vẻ này làm gì.” Dư Như Khiết trách móc nói.
Bắc Minh Thiện cười nhẹ: “Mẹ, chuyện này không sao đâu. Con sẽ nghĩ cách giải quyết ổn thỏa việc này. Con thấy hôm nay hai người cũng không có việc gì khác, hay là lát nữa chúng con đưa hai người đến nhà con ở vài ngày nhé.”
Một câu nói của anh đã khiến cho Dư Như Khiết không thể cố nén nước mắt được nữa mà bật khóc như mưa.
Trước đây bà chưa từng có mong ước xa vời là Bắc Minh Thiện sẽ tha thứ cho những việc mà bà đã làm, không ngờ con đã tha thứ. Hôm nay có thể gặp mặt con, hòa thuận trò chuyện đôi ba câu đã khiến trong lòng bà rất hài lòng.
Không ngờ bây giờ con trai còn chủ động yêu cầu muốn bà về ở chung với con.
Không ai hiểu con bằng mẹ, bà cực kì hiểu rõ tính tình của Bắc Minh Thiện như thế nào. Con nó có thể nói ra lời như thế, thật sự là quá bất ngờ.
Hơn nữa, khoảng thời gian gần đây bà cũng cảm nhận được, Bắc Minh Thiện đang có sự thay đổi nho nhỏ, không lạnh lùng như trước đây nữa mà trở nên ấm áp hơn.
Mạc Cẩm Thành nhìn Bắc Minh Thiện rồi gật đầu: “Được đấy, cháu có biết mẹ cháu chờ mấy câu này của cháu bao nhiêu năm rồi không. Trong lòng bà ấy vẫn luôn cảm thấy có lỗi với cháu. Bây giờ thấy mẹ con hai người hòa thuận rồi, chú cũng cảm thấy rất vui mừng, cũng thấy vui thay cho hai người. Sau này phải hiếu thuận bà ấy nhiều chút đấy, bà ấy có thể thoát khỏi chuyện đó thật sự không dễ dàng.”
“Chú Mạc à, chú cứ yên tâm. Chú bồi thường mẹ cháu nhiều năm như thế, đúng là làm khó chú rồi. Cháu sẽ không bạc đãi hai người.”
Mạc Cẩm Thành đập tay lên vai Bắc Minh Thiện: “Được, chú tin cháu đấy, ha ha.”
Dư Như Khiết và Cố Hạnh Nguyên ở bên cạnh cũng nở nụ cười: “Đàn ông ở với nhau, nếu không vung đao múa kiếm thì cũng là tay đấm chân đá thôi.”
Sau khi cả nhà Bắc Minh Thiện đón Dư Như Khiết và Mạc Cẩm Thành trở về biệt thự ở lưng chừng núi thì cũng đã đến chiều.
Vốn dĩ còn định đi thăm Anna, Lạc Kiều và cả người nhà Bắc Minh, bây giờ xem ra thời gian không còn nhiều.
Đã thế này, Bắc Minh Thiện đã quyết định là mời tất cả đến đây, cùng nhau trải qua một ngày lễ Giáng Sinh náo nhiệt là được rồi.
Vì thế, Cố Hạnh Nguyên phụ trách gọi điện thoại cho Lạc Kiều và Anna, nói với hai người sau khi xử lí xong việc của mình thì nhất định phải đến đây, đương nhiên cũng không thể thiếu hai người đàn ông là Hình Uy và Vân Chi Lâm.
Trừ việc này ra còn cố ý dặn Vân Chi Lâm đón cả mẹ anh ta đến.
Thấy cô suy nghĩ chu đáo thế này, trong mắt Dư Như Khiết thật sự rất hài lòng.
*** Còn bốn người hiện đang ở trong nhà tổ Bắc Minh, nếu bây giờ không đoán lầm thì chắc hẳn những người chặn ngoài cửa cũng đã đi từ lâu rồi.
Tuy chuyện của nhà Bắc Minh thật sự đã gây ra một cơn chấn động không nhỏ ở thành phố A, nhưng cũng sẽ chẳng có ai chỉ vì chuyện này mà canh giữ ở cổng nhà tổ suốt hai mươi bốn giờ, mà cốt chỉ để chụp những bức ảnh của người nhà Bắc Minh chẳng biết bao giờ mới xuất hiện.
Huống chi có thể chụp được thì sao chứ, cũng chỉ là bức ảnh thôi, còn họ đang nói gì hay nghĩ gì thì ai mà biết.
Việc này không giống như những ngôi sao giải trí, chỉ cần có ai chung khung hình với ai, chẳng cần để ý rốt cuộc chuyện tình thế nào cũng có thể cố hết sức cường điệu câu chuyện lên, rồi viết xằng viết bậy một phen. Dù sao thì làm thế sẽ cũng chẳng chết ai.
Bắc Minh Thiện gọi điện cho Bắc Minh Triều Lâm: “Hôm qua em không về, tình hình trong nhà thế nào rồi?”
Cả nhà của Bắc Minh Triều Lâm và Bắc Minh Đông vẫn cứ đang rầu rĩ vì chuyện của Bắc Minh Thị, dù hôm nay đã là lễ Giáng Sinh.
Cũng vì chuyện này mà buộc phải gác lại kế hoạch du lịch đã định.
Ông ta nhìn những người ngồi trong phòng khách: “Tình hình hôm nay vẫn ổn, nhưng bây giờ bên anh vẫn không có tiến triển gì. Tình hình bên em thế nào rồi? Hôm qua anh thấy khi em đi ra, đám phóng viên đó đã vây em lại.”
“Em vẫn ổn, bọn họ chỉ có thể chụp mấy bức ảnh để nộp lên trên thôi, cũng không ảnh hưởng đến những việc khác của em. Hôm nay là lễ Giáng Sinh, các anh không cần tiếp tục phiền lòng vì chuyện này nữa. Nếu có ý kiến hay cũng không cần thiết làm ngay lúc này. Em đoán là bây giờ bên ngoài nhà tổ cũng không còn phóng viên gì nữa đâu, thôi các anh đến chỗ em đón lễ đi, cả nhà cùng thư giãn, hôm nay chỉ là người một nhà sum họp. Địa chỉ nhà em là….”
Bắc Minh Triều Lâm lấy bút ra nhanh chóng ghi lại: “Được, anh đi hỏi ý kiến của mấy người khác.”
“Không cần hỏi, các anh phải tới hết, nếu không sau này đừng gặp mặt nữa.” Bắc Minh Thiện nói xong thì tắt máy.
Lúc này Cố Hạnh Nguyên đi đến bên cạnh anh, đưa cho một anh trái táo vừa rửa xong: “Làm gì mà dữ dằn với người nhà thế. Rõ ràng là mời họ đến, sao đến chỗ anh lại thành thế này?”
Bắc Minh Thiện cầm lấy trái táo cắn một ngụm.
Đúng là vừa ngọt vừa giòn.
“Em tiếp xúc với họ chưa lâu, anh biết rõ tính tình của họ như thế nào, nếu không nói thế thì họ sẽ tìm ra vô số cái cớ để không đến. Dù có ở đó suy nghĩ thì họ cũng không bao giờ nghĩ ra cách gì, đã thế thì chẳng bằng ra lệnh cho họ đến đây. Tình hình báo tin bên em thế nào rồi?”
Bắc Minh Thiện cẩn thận nhai táo kĩ và hỏi.
Cố Hạnh Nguyên có vẻ khá thoải mái: “Em cũng sẽ không cứng rắn như anh. Sau khi nghe điện thoại, Anna với Lạc Kiều cũng đã chuẩn bị đi rồi.”
Nói xong cô cúi đầu nhìn đồng hồ: “Em phải đi chuẩn bị đây. Mời người ta đến đây đâu thể để các cô ấy vừa làm khách vừa làm việc được. Anh ra ngồi với dì Như Khiết và ba nuôi đi.”
Bắc Minh Thiện nhìn cô xoay người rời đi, phải nói là tâm trạng cực kì tốt. Cô đã coi nơi này là nhà, rõ ràng đã có cảm giác nữ chủ nhân rồi.
Quay lại phòng khách thì thấy ba đứa bé đang vây quanh hai người lớn.
Dương Dương hơi quá đáng khi leo lên đùi Mạc Cẩm Thành để ngồi: “Ông Mạc à, ông nói cho cháu nghe chuyện trước đây khi ông ở Sabah đi.”
Mạc Cẩm Thành cười ha ha nhìn cậu: “Mấy chuyện đó có gì hay mà nói. Bây giờ cháu còn nhỏ lắm, chuyện khi đó cháu chưa hiểu được đâu.”
Dương Dương tỏ vẻ hơi thất vọng, nhưng cũng không muốn từ bỏ dễ dàng thế: “Có gì mà cháu không hiểu được chứ. Chẳng phải giống như phim Cổ Hoặc Tử trên ti vi sao? Tình nghĩa anh em gì gì đó.”
“Chuyện này không hẳn là thế đâu. Những cảnh trong phim đều là giả, tình hình thực tế phức tạp hơn trong phim nhiều lắm, hơn nữa còn nguy hiểm hơn nhiều. Lúc ấy cũng vì không còn cách nào khác nên ông mới bước lên con đường đó. Đây là một con đường không có đường về, sau này khi đã lớn lên các cháu đừng bao giờ học theo ông, nếu không sẽ hối hận cả một đời.”
Lời Mạc Cẩm Thành nói rất đúng trọng tâm. Người bước ra từ hoàn cảnh đó, thật sự không bao giờ muốn quay lại nơi cũ nữa, dù rằng nơi đó vẫn có thể khiến mình trở nên cực kì nở mày nở mặt trong mắt người khác.
“Dương, xuống đi, đừng có mè nheo ông Mạc.” Bắc Minh Thiện trách mắng.
Dương Dương thấy ba đến nên nhanh chóng xuống khỏi đùi Mạc Cẩm Thành. Tuy hiện tại tính tình ba đã tốt hơn trước nhiều, nhưng vẫn rất có uy nghiêm.
“Không sao, con nít mà, bướng bỉnh tí cũng không sao.” Trong ba đứa bé, Dương Dương vẫn là đứa được ông yêu thích nhất.
“Thiện à, hôm nay mấy người nhà anh con sẽ đến chứ?” Dư Như Khiết hỏi.
Bắc Minh Thiện gật đầu: “Cả nhà anh ấy và cả em ba đều sẽ đến.”
“À, vậy thì tốt. Thiện à, người đời trước như mẹ đều sẽ có ngày rời đi, các con dù sao cũng có chung một họ Bắc Minh, tuy rằng khác mẹ nhưng dù gì trong người cũng chảy dòng máu của nhà Bắc Minh. Nhất là em ba của con, đừng có đổ lỗi của mẹ nó lên đầu nó, nhất định phải thân mật gần gũi hơn biết không.”
Là một người mẹ đều sẽ lo liệu cho tương lai của con mình, nhưng dù con cái đã bao nhiêu tuổi rồi thì vẫn sẽ lo lắng.
Bắc Minh Thiện gật đầu: “Mẹ, mẹ không cần nói đâu, con sẽ không đi tìm chuyện với em ba. Còn nữa, mong sau này mẹ đừng có nói ra mấy lời khiến người ta mất hứng được không, mấy lời như ai rồi cũng phải ra đi ấy. Con mong mẹ và chú Mạc có thể sống lâu. Nửa đời trước mẹ chẳng được hưởng phúc gì, vậy nên con muốn trong tháng ngày sau này mẹ sẽ được hưởng phúc nhiều hơn. Ở đây có con, có cháu trai cháu gái của mẹ ở bên mẹ.”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!