Cô quá sợ hãi, vùng vẫy phản kháng, gầm nhẹ: “Bắc Minh Thiện, anh dừng tay lại cho tôi, tôi không chơi nữa, đừng lấy công trình Ánh ra để uy hiếp tôi, cho dù anh có nuốt chửng Cố thị tôi cũng sẽ không phản đối! …Khốn nạn, anh dừng tay lại cho tôi…”
“Hửm? Trước đó không phải vì Cố thị mà không tiếc làm kẻ trộm bản vẽ hay sao? Không phải là vì Cố thị mà còn cởi đồ ở trước mặt của tôi, muốn tôi chơi cô mà? Cố Hạnh Nguyên, sao bây giờ Cố thị bỗng nhiên không quan trọng như vậy nữa?” Khóe môi mỏng của anh lộ ra nụ cười lạnh thấu xương: “Hay là nói đứa con gái ngoài giá thú như cô cuối cùng cũng đã tìm được một cậu ấm rồi, kể từ bây giờ có thể bước chân vào nhà giàu làm mợ chủ, rốt cuộc cũng không cần phải làm lụng tối mặt tối mũi cho nhà mẹ đẻ nữa?”
Những lời nói tàn nhẫn của anh, không thể ngờ gì chính là con dao lạnh lẽo nhất, hung hăng cắm vào trong lòng của cô.
Hốc mắt cô nóng lên, mở to đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm vào anh: “Bắc Minh Thiện, anh đừng khinh người quá đáng! Cho dù như vậy thì sao chứ? Chuyện của tôi có liên quan gì đến anh?”
Kể từ khi mẹ ruột Vũ Xuân trở về bên cạnh của ba, cô liền chết tâm rồi.
Cái đêm mà cô đã thua cuộc, cô tự nói với mình rằng đó chính là lần hi sinh cuối cùng!
Cố thị có bước chân được vào công trình Ánh hay không, cô cũng không cần quan tâm nữa, thậm chí cô còn ích kỷ hi vọng Cố thị bị loại càng sớm càng tốt!
Thế nhưng mỗi lần đối diện với vẻ mặt ghê tởm của Bắc Minh Thiện, cô lại không thể nuốt trôi cục tức này!
Nhất là kể từ khi biết anh chính là ruột của con trai cô, một mặt thì cô không muốn phải xa lạ với với anh, dù sao thì anh cũng có liên quan đến mạng sống của một đứa con; một mặt khác cô hận bản thân mình đã mềm yếu và hèn mọn ở trước mặt của anh.
Mâu thuẫn đan xen nhau khiến cô thường xuyên trằn trọc mất ngủ, lâm vào tình cảnh khó khăn không thể nào giải tỏa được.
Thẳng cho đến khi Diệp Long xuất hiện!
Đôi mắt dịu dàng đó của Diệp Long vẫn ấm áp giống như trước kia, có thể chữa lành trái tim bất an của cô.
Vào giây phút đó, cô có chút rung động…
Mà lúc này Bắc Minh Thiện tức giận điên cuồng, khiến cho cô tỉnh táo nhận thức một chuyện, cho dù có dây dưa cùng với người đàn ông này cũng chỉ là lãng phí thời gian của mình thôi!
Tô Ánh Uyển chính là một ví dụ tốt nhất!
“Có liên quan gì đến tôi à?” Anh giận giữ mắng mỏ một tiếng: “Được, để tôi nói cho cô biết, cuối cùng là có liên quan đến tôi hay không.”
Giây tiếp theo, Bắc Minh Thiện dứt khoát nhấc cơ thể của cô lên, tách hai chân của xô ra dựa ở trên đùi của mình, lưng eo chống đỡ trên tay lái.
Cố Hạnh Nguyên giật mình!
Nhớ lại buổi tối đêm hôm đó ở Barcelona, sắc mặt của cô trắng bệch.
“…Cái tên điên kia! Anh muốn làm gì vậy hả!”
“Làm cô!”
Cố Hạnh Nguyên hốt hoảng đến cổ họng căng chặt, đã mất đi năng lực ngôn ngữ.
Bắc Minh Thiện bá đạo, lãnh khốc, thậm chí lộ ra một cơn giận dữ không tên nào đó, ép chặt thân hình mảnh mai của cô vào bộ ngực rắn chắc của anh.
Thật lâu sau, cô mới phản ứng được, gầm nhẹ theo bản năng…
“Cầm thú! Tôi không phải là công cụ phát tiết của anh!”
“Công cụ phát tiết?” Đôi mắt nâu lạnh lùng của anh híp lại, một vết xước màu đỏ tươi xẹt qua, bàn tay cứng rắn mạnh mẽ của anh đột nhiên hướng về phía cổ áo của cô, kéo sợi dây chuyền bằng inox ở trước ngực của cô: “Cố Hạnh Nguyên, con mẹ nó tôi bị điên rồi cho nên mới tặng chiếc dây chuyền này cho một món đồ chơi.”
Sống lưng của cô run lên, ngọn lửa giận bị chặn lại ở trong lòng: “Anh thấy tiếc thì cứ lấy lại đi! Ai mà thèm chứ.”
“Không cần à?” Trong con ngươi như u đầm của anh bao trùm một con dã thú hung ác đáng sợ.
Đột nhiên…
Đôi môi mỏng lạnh lùng của anh kề xuống, không hề có điềm báo trước, hung hăng gặm cắn một cái ở trước ngực của cô!
Ở vị trí và sợi dây chuyền rũ xuống ngực của cô, để lại một dấu răng vô cùng bá đạo.
“A…” Cố Hạnh Nguyên đau đến nỗi thấp giọng kêu lên.
Anh mới thả lỏng đôi môi ra, cánh tay bóp chặt lấy vòng eo tinh xảo của cô: “Hạnh Nguyên, đã cùng với tôi rồi thì không được chọc giận tôi! Chỉ cần cô đoạn tuyệt không lui tới với mối tình đầu kia, tôi hứa với cô sẽ để cho cô có vinh hoa phú quý hưởng không hết.”
Giọng nói này của Bắc Minh Thiện nghe như tiếng nói dịu dàng, nhưng lại làm cho Cố Hạnh Nguyên có một loại cảm giác đáng sợ rùng mình.
“Vinh hoa phú quý?” Cô cười lạnh một tiếng, trong đôi mắt đen nhánh trong trẻo loé lên một sự thê lương: “Bắc Minh Thiện, anh cho rằng tôi mong muốn những thứ này à, anh cho rằng tôi chính là một Tô Ánh Uyển khác ư?”
Đôi mắt của anh run lên: “Vậy rốt cuộc cô muốn cái gì.”
“Muốn cái gì?” Cô thảm thương cười một tiếng, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, nhưng mà lại không chịu để nó rơi xuống: “Bắc Minh Thiện, tôi muốn anh cách xa tôi ra, tôi muốn được tự do.”
“Hoang tưởng!” Dường như là anh đánh gãy lời nói của cô không hề suy nghĩ một chút nào: “Trừ phi tôi nói không muốn cô, nếu không thì cô cũng đừng mong mình có được tự do.”
Bàn tay đang siết chặt vòng eo của cô càng ngày càng chặt!
Chặt đến nỗi khiến cho cô sắp ngạt thở.
“Tại sao chứ, Bắc Minh Thiện? Anh không yêu tôi, tại sao lại muốn chèn ép tôi.”
Cô lạnh giọng chất vấn, đâm thẳng vào trong mắt của anh.
“Ai nói là tôi không yêu cô? Tôi yêu cô…” Giọng nói của anh đột nhiên khàn khàn, dừng lại một chút, cô nghe thấy mà trái tim hẫng một nhịp, không ngờ anh lại tiếp tục nói: “Cơ thể của cô! Yêu cánh môi mềm mại của cô, yêu dáng vẻ mê người khi cô nằm ở dưới thân của tôi…”
“Phực” một tiếng, âm thanh cõi lòng của cô tan nát.
“Bắc Minh Thiện, anh không phải là người!” Cô tức giận vung tay lên…
Bốp…
Cô tát thật mạnh vào bên má của anh!
Lập tức, không gian xe ở bên trong rơi vào sự yên lặng.
Ở bên ngoài là bóng đêm bao trùm.
Ở bên cạnh con đường còn lóe lên ánh đèn neon.
Dòng xe tấp nập nối đuôi nhau không dứt mà chạy qua, âm thanh vù vù không ngừng.
Gương mặt của Bắc Minh Thiện lạnh lùng, năm dấu tay mờ mờ trên gò má của anh.
Cái trán cương nghị nhảy gân xanh, ánh mắt cực kỳ lạnh lùng.
“Đừng tưởng rằng tôi nuông chiều cô thì cô muốn làm gì với tôi thì làm.” Câu nói lạnh lẽo, dường như là rít ra từ trong kẽ răng.
Cánh tay mà lúc nãy cô vung ra tát anh, bây giờ vẫn có chút run rẩy không tự chủ được, cô cắn cắn môi, trả lời một cách sắc bén.
“Chiều chuộng?” Cô muốn cười to: “Cái này cũng gọi là chiều chuộng đó à? Vậy tôi không có phúc để nhận được sự chiều chuộng của cậu hai Bắc Minh rồi, phụ nữ ngoài có cơ thể, còn có tôn nghiêm.”
“Hừ!” Anh cười lạnh một tiếng: “Tôn nghiêm? Như vậy thì cô sẽ trả một cái giá thật lớn thay cho tôn nghiêm của cô.”
Lời nói vừa dứt, ngón tay cứng rắn của anh xé nát bộ váy của cô ra…”
…
Cố Hạnh Nguyên không biết là anh đã làm bao lâu.
Cô chỉ cảm thấy mình giống như một con rối nhỏ, mặc cho người khác thao túng, mặc cho người khác định đoạt.
Trái tim dần dần lạnh buốt.
Trong đầu hiện lên gương mặt khôi ngô tuấn tú của Diệp Long, nước mắt bất tri bất giác liền trượt xuống.
Giờ phút này, cô thật sự hận số mệnh!
Hận tại sao ba của con trai mình không phải là Diệp Long, mà là tên cầm thú ở trước mắt này.
Trên cái trán trắng nõn bóng loáng toát ra mồ hôi lạnh, móng tay của cô gần như đâm vào trong thịt của anh.
“…Bắc Minh Thiện! Anh biến thái! Anh biến thái!”
“Biến thái à?” Anh nâng khóe môi lên, một nụ cười tàn ác xẹt qua bên khóe miệng, ánh mắt âm trầm: “Vẫn còn có chuyện càng biến thái hơn, có muốn thử một chút hay không?”
Nói xong, anh đưa một tay ra muốn mở cửa xe.
Sắc mặt của trắng bệch trong nháy mắt.
Ở bên ngoài chính là con đường lớn xe cộ tấp nập.
Lúc nãy chiếc xe của anh quả thật đang dừng ở khu cấm dừng!
Nhưng mà giờ phút này anh đột nhiên mở cửa xe ra, hoặc là có khả năng đụng vào một chiếc xe đang chạy sát ở bên làn đường khác, hoặc là một chiếc xe chạy ngang qua có thể nhìn thấy chuyện cẩu thả ở trong xe của bọn họ.
Tóm lại, cho dù như thế nào đi nữa, hành động như thế của anh cũng rất điên cuồng và nguy hiểm.
Mồ hôi lạnh của cô chảy ròng ròng, vội vàng lên: “Bắc Minh Thiện, anh là tổng giám đốc của tập đoàn Bắc Minh, là con rể tương lai của thị trưởng thành phố A, không sợ thân bại danh liệt ư, anh có gan thì cứ tuyên bố với thiên hạ rằng ban đêm làm chuyện bậy bạ với phụ nữ ở ven đường.”
Khuôn mặt tuấn tú của anh lạnh lùng, mông lung từ trước đến nay chưa từng có.
Động tác mở cửa xe dừng lại.
Đôi mắt lạnh lẽo híp lại: “Được đó nhỉ, còn biết khích tướng tôi.”
Hung hăng, lại dùng rất thật mạnh về phía thân thể của cô.
Cô đau đến nỗi trái tim co thắt dữ dội.
Mãi một hồi lâu, thẳng cho đến khi thái dương của anh cũng toát ra mồ hôi hột, anh mới nhanh gọn lui ra từ trong thân thể của cô.
Trong ánh mắt đầy sự phẫn nộ lúc nãy, dần dần đã khôi phục lại sự tỉnh táo trước kia.
Ngón tay chậm rãi vuốt ve lại mấy sợi tóc lung tung thay cho cô, giọng nói nhẹ nhàng đến nỗi giống như ma quỷ.
“Cô nói rất đúng. Người có thân phận cao quý giống như tôi, sao lại cho phép mình xảy ra chuyện xấu như vậy được?”
Sau đó, anh hờ hững cười một tiếng.
Nụ cười này đẹp đến nỗi giống như hoa anh túc nở rộ dưới ánh nắng ban mai.
Một giây sau, Cố Hạnh Nguyên chỉ cảm thấy mình bị bàn tay của anh nhấc lên không…
Sau đó cửa xe mở ra.
Tiếp theo, cô bị ném ra bên ngoài giống như là một con búp bê bị rách, cạnh…
Bị anh ném lên trên đường lớn ở ngoài xe.
“Vù vù vù…” Tiếng xe gào thét rít qua bên tai.
Thiếu chút nữa là cô đã bị xe đụng cho nát tan…
Một giây sau, một cái áo khoác lớn xen lẫn mùi thuốc lá ném mạnh lên trên cơ thể của cô.
“Nhớ kỹ, trừ phi tôi không muốn chơi đồ chơi giống như cô, nếu không thì đồ chơi vĩnh viễn không có tư cách kêu dừng.” Tiếng nói lạnh lùng của anh truyền ra từ trong xe, nhìn từ trên cao xuống: “Quay về tắm rửa sạch sẽ, tôi tuyệt đối không cho phép trên người của cô có mùi của người đàn ông khác…”
“Cạch…”
Cửa xe bị đóng lại một cách vô tình.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!