CHƯƠNG 849: TRONG LÒNG CẢM ĐỘNG
Bọn họ lại giống như một đám chó sói vậy, lúc anh mạnh, cho dù trong lòng phần nào bất bình nhưng cũng không dám trêu chọc.
Nhưng bây giờ, lực lượng của anh không còn mạnh nữa, như vậy bọn họ lại nắm lấy cơ hội có thể báo thù.
Đối với những bài phóng sự tiêu cực về mình, Bắc Minh Thiện làm sao có thể không nhìn thấy được.
Đổi lại thành trước đây, anh chắc chắn sẽ làm cho những nhà truyền thông này không phá sản không được.
Nhưng trước khác nay khác, hơn nữa bây giờ anh cũng càng rộng lượng hơn. Bọn họ thích viết gì thì viết, mình cũng không mất miếng thịt nào, hoặc thiếu đi thứ gì.
Chiếc xe của anh đỗ ở cổng trường. Anh xem xong tờ báo trong tay, tiện tay ném chuẩn xác vào một thùng rác ở rất gần mình.
Trong lúc anh định lái xe rời đi, chợt có người ở bên ngoài gõ nhẹ hai cái vào cửa kính xe của anh.
Có lẽ những nội dung lấy mình ra châm chọc trên tờ báo đã ảnh hưởng tới tâm trạng, khiến anh không phát hiện ra có một người đã đứng bên cạnh.
Lúc này, anh ở trong xe chỉ có thể nhìn thấy được một phần cơ thể của người bên ngoài kia.
Thoạt nhìn cũng không giống với một phóng viên.
Anh quay kính xe xuống một chút, chỉ thấy người bên ngoài xe hơi cúi người xuống, vừa lúc có thể đối diện với Bắc Minh Thiện: “Chú hai, chúng ta tìm chỗ nào đó nói chuyện đi.”
Người ở bên ngoài kia chính là Bắc Minh Diệp Long.
* Trên một con phố hơi vắng vẻ cách trường học không xa có một quán cà phê được trang trí theo phóng cách Bắc Âu.
Ở vị trí gần cửa sổ trên tầng ba, hai người đàn ông đang ngồi đối diện nhau.
Trên chiếc bàn trước mặt bọn họ đặt một bình cà phê thủy tinh tinh xảo.
Dưới tác dụng của lửa, chất lỏng màu đen bên trong không ngừng sủi bọt, trong miệng bình bay ra mùi thơm thấm vào gan ruột.
“Chú hai, từ sau khi chuyện kia xảy ra, chúng ta đã lâu không gặp mặt rồi.” Bắc Minh Diệp Long nói, đưa tay cầm lấy bình cà phê và rót một cốc cho Bắc Minh Thiện ngồi đối diện.
Bắc Minh Thiện khẽ gật đầu: “Đúng là đã một thời gian không gặp rồi, nhưng tôi vẫn chú ý tới tin tức về Bắc Minh thị. Cậu làm vẫn tính là không tệ, xem ra thật sự là một nhân tài làm việc.”
Anh lại hiếm khi khen ngợi một người, điều này cũng làm cho Bắc Minh Diệp Long cảm thấy hơi phấn khích, nói khẽ: “Chú hai quá lời. Tôi vẫn còn kém hơn chú hai nhiều. Chẳng qua bây giờ Bắc Minh thị còn chưa thua ở trong tay tôi thôi.”
“Cậu không cần khiêm tốn. Gần đây, Bắc Minh thị tiếp nhận mấy công trình lớn của nước ngoài công trình lớn, uy tín của Bắc Minh thị ở trên lĩnh vực kiến trúc quốc tế lại tăng lên không ít. Cậu cố gắng làm tiếp, ông nội cậu chắc chắn sẽ cảm thấy tự hào vì cậu.”
Nhắc tới ông nội, nụ cười vừa xuất hiện của Bắc Minh Diệp Long đã giảm bớt. Hình như anh ta nhớ tới một vài chuyện trước đây.
Chuyện không vui luôn khiến cho người ta cảm thấy mất mát và đau lòng.
Bắc Minh Diệp Long vốn là một người đàn ông rất dễ bị tình cảm chi phối, hơn nữa người được nhắc tới lại là ông nội.
Mà ban đầu Bắc Minh Thiện làm sao không phải là một người như vậy chứ.
Ngoài mặt có vẻ lạnh lùng, không hợp với tình người, ít nhất trước kia là như vậy.
Nhưng mỗi việc anh làm đều xuất phát từ sắc thái tình cảm, chỉ có điều sắc thái của anh không phải là đủ mọi màu sắc, mà chỉ là một mảng u ám.
Hai người bọn họ không hẹn mà cùng im lặng.
Cuối cùng, vẫn Bắc Minh Thiện lại mở miệng nói: “Hôm nay cậu tìm tôi cũng không chỉ đơn giản là nhớ lại chuyện cũ chứ? Có phải bên cậu đã gặp phải chuyện gì rắc rối? Nếu cậu không ngại, tôi sẵn lòng giúp cậu chuyện này.”
Bắc Minh Thiện tỏ ra đặc biệt tự nhiên. Thật ra anh không chỉ một lần từng nghĩ, một tập đoàn lớn như Bắc Minh thị, không phải là anh coi thường năng lực của Bắc Minh Diệp Long, cho dù là trong thời gian mình quản lý cũng có vẻ hơi tốn sức nữa là cậu ta. Cậu ta chắc chắn sẽ gặp chút rắc rối.
“Chú hai, chú cũng đừng xem thường tôi. Cho dù tôi làm có vẻ hơi tốn sức, nhưng vẫn xem như có thể ứng phó được. Nếu quả thật không chống đỡ nổi, tôi sẽ mời chú ra tay. Lần này, tôi tìm chú là có chuyện khác.” Anh ta nói xong, lấy từ trong cái túi mang theo bên người mình ra mấy bản phóng sự được cắt từ báo chí.
Bắc Minh Thiện nhìn lướt qua đã hiểu anh ta có ý gì.
Bắc Minh Diệp Long cũng nói thẳng: “Tôi biết những gì viết trong này không phải là sự thật, đồng thời tôi còn rất ủng hộ chú làm như thế. Tôi rất mừng vì chú có thể có chuyển biến như vậy. Tôi nghĩ ba đứa trẻ cũng sẽ cảm thấy vô cùng vui mừng.”
Có thể nhìn ra được, anh ta thật lòng muốn giúp đỡ mình: “Cảm ơn. Xem ra hôm nay cậu đặc biệt tới để ủng hộ tôi. Thật ra cậu hoàn toàn không cần phải làm như vậy. Những nhà truyền thông nhỏ này chẳng qua chỉ muốn tìm một cơ hội trả thù tôi thôi.”
“Nói thì nói vậy, nhưng bọn họ làm thế, ít nhiều vẫn gây ảnh hưởng đối với chú và cả nhà chú. Hay là chú trở về đi, một lần nữa trở lại Bắc Minh thị. Cứ như vậy, cũng xem như có thể chặn miệng của bọn họ lại. Tôi nhìn ra được, cho dù ngoài mặt chú tỏ ra không hề quan tâm, nhưng trong lòng chú vẫn rất để ý. Hơn nữa, Bắc Minh thị cũng là tâm huyết của chú.”
Bắc Minh Thiện cầm lấy cái thìa nhỏ bên cạnh cốc, quấy nhẹ cà phê bên trong, rất nhanh đã tạo thành một vòng xoáy nhỏ: “Cảm ơn ý tốt của cậu. Tôi biết, trước khi cậu đưa ra quyết định này, chắc chắn đã đấu tranh tư tưởng trong một thời gian không ngắn. Nếu tôi trở lại đó, chắc chắn sẽ gây ra ảnh hưởng nhất định cho cậu. Chắc hẳn cậu càng hiểu rõ điều này hơn tôi mới đúng.”
Anh nói xong, nhìn Bắc Minh Diệp Long với ẩn ý sâu xa. Chỉ thấy trên mặt anh ta quả thật lộ ra vẻ hơi lúng túng.
“Chú hai, tôi cũng không phủ nhận lời chú nói. Nhưng tôi cảm thấy chúng ta đều là người một nhà, một nét không viết ra được hai chữ Bắc Minh. Tôi có chút tâm tư riêng của mình, cũng sẽ có lo lắng như chú đã nói. Cho dù thời gian ép một người phải trưởng thành lên, những chuyện chú làm từ sau khi rời khỏi Bắc Minh thị đến bây giờ, tôi đều nhìn thấy hết. Cho nên tôi cảm thấy mình cũng cần phải làm chút gì đó cho chú.”
Bắc Minh Diệp Long nói rất thành khẩn, có thể nhìn ra được đây đều là những lời thật lòng của anh ta.
Bắc Minh Thiện dường như cũng nhìn thấy chút bóng dáng của mình trước đây trên người anh ta. Nhưng… điều làm anh cảm thấy vui mừng là anh ta bây giờ càng có tình người hơn mình lúc đó.
Nghĩ tới đây, anh nhìn Bắc Minh Diệp Long khẽ mỉm cười.
Hai chú cháu nhà Bắc Minh ngồi trong quán cà phê, uống cà phê trò chuyện, vẫn là một chuyện rất hiếm thấy.
Bắc Minh Thiện cũng hoàn toàn hiểu rõ mục đích của Bắc Minh Diệp Long tới đây lần này.
Cảm giác xúc động trào dâng trong lòng anh.
Đây chính là người nhà giúp đỡ lẫn nhau, bất kể mình xảy ra tình trạng thế nào, ở trong hoàn cảnh nào, phía sau luôn có đôi tay, hoặc càng nhiều đôi tay hơn đỡ lấy mình.
“Người nhà Bắc Minh đã bỏ ra quá nhiều tâm huyết vào Bắc Minh thị. Là người từng trải, tôi khuyên cậu vẫn không nên tốn quá nhiều sức lực vào nơi khác. Về phần tôi, cậu yên tâm đi. Muốn trở thành một người mạnh mẽ lại cần phải có một trái tim mạnh mẽ.” Bắc Minh Thiện nói xong, dùng nắm đấm đánh vài cái vào ngực mình.
Ngực bị đánh phát ra những tiếng “bịch bịch…”
Tiếng động nặng nề nhưng rất mạnh mẽ.
“Chỗ này của tôi đủ mạnh, cho dù là ai cũng không đánh vỡ được.” Bắc Minh Thiện nói, trên mặt hiện ra nụ cười vô cùng tự tin.
Bắc Minh Diệp Long nhìn thấy vậy, cũng mỉm cười: “Chú hai không hổ danh là thần tượng của tôi từ nhỏ.”
“Tôi có thể là thần tượng của cậu sao?” Bắc Minh Thiện nghe đến đó thì cảm thấy hơi kinh ngạc: “Mấy năm qua, cậu đã không ít lần chống đối tôi, tăng thêm rắc rối cho tôi, dù thế nào tôi cũng không nhìn ra được chút dáng vẻ cậu sùng bái tôi đấy.”
Bắc Minh Diệp Long lúng túng nhíu chân mày của mình, sau đó cúi đầu cầm lấy thìa nhỏ quấy cốc cà phê đã uống hết một nửa: “Đừng nhắc tới chuyện lúc trước nữa, nó đã qua rồi.”
Có thể nghe ra được, anh ta có lời giấu ở trong lòng, không muốn nói ra.
Bắc Minh Thiện uống cạn chút cà phê cuối cùng của mình, sau đó lại lần lượt rót đầy cốc cho mình và Bắc Minh Diệp Long: “Cậu không nói thì tôi cũng có thể biết được. Đối với một người đàn ông, thù giết ba và mối hận cướp vợ là không đội trời chung. Tôi cũng xem như có biết chút ít về quá khứ giữa cậu và Hạnh Nguyên. Nói thật, trong lòng tôi vẫn cảm thấy hơi áy náy với cậu. Chỉ có điều…”
Anh nói tới đây lại hít sâu một hơi, sờ vào túi áo của mình.
Bắc Minh Diệp Long vội vàng lấy từ trong túi của mình ra một bao thuốc lá, rút ra một điếu thuốc và đưa tới.
Bắc Minh Thiện nhìn qua, sau đó giơ tay nhận, đưa lên trước mũi mình hít nhẹ, nhưng không ngậm lên môi.
Sau đó, Bắc Minh Diệp Long bật lửa và đưa tới gần.
“Cảm ơn, tôi cai thuốc rồi.” Bắc Minh Thiện nói xong trả điếu thuốc này lại cho anh ta.
Lúc này, Bắc Minh Diệp Long ngược lại nhận lấy, châm thuốc cho mình.
Ngay sau đó, từ trong mũi anh ta phun ra một làn khói thuốc mỏng manh.
“Thưa ngài, chỗ chúng tôi không cho phép hút thuốc.”
Không lâu sau, một nhân viên phục vụ trong quán cà phê đã đứng ở bên cạnh bàn của bọn họ.
“Xin lỗi.” Bắc Minh Diệp Long tỏ ra áy náy khẽ gật đầu, sau đó ném điếu thuốc chỉ mới hút được một hơi lên cái đĩa trên tay của người phục vụ.
Bắc Minh Thiện nhận ra được, khi nói đến Cố Hạnh Nguyên, Bắc Minh Diệp Long thoáng lộ vẻ kích động.
Sau khi nhìn thấy nhân viên phục vụ rời đi, Bắc Minh Diệp Long mới lại nói: “Chú hai, nói thật, trước đây khi tôi biết Hạnh Nguyên sinh con cho chú, tôi thật sự đã phẫn nộ tới mức nói không nên lời. Đây cũng là nguyên nhân căn bản khiến tôi đấu với chú. Chỉ có điều, sau một thời gian dài, tôi đã có cách nhìn khác về chú. Đặc biệt là càng về sau, tôi càng cảm thấy chú xứng với cô ấy hơn tôi.Đúng người nhưng không đúng thời gian, địa điểm, đây chính là cách nhìn của tôi về hai người.”
“Cậu xác định những lời vừa nói không phải là trái lương tâm chứ?” Mắt Bắc Minh Thiện nhìn chằm chằm vào anh ta, hình như muốn qua nét mặt đọc được suy nghĩ thật sự của anh ta.
Trái lương tâm hay không, đều là quá trình tự xác định.
Ngắn thì vài phút vài giây, lâu lại mấy giờ, mấy ngày, mấy tháng, thậm chí mấy năm…
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!