Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Truyện Nhiệm Vụ Sinh Đẻ Cố Hạnh Nguyên Lưu Ly Trản Full

Lúc nãy vừa mới đánh nhau một trận, Cố Hạnh Nguyên sớm đã sức cùng lực kiệt, mới vừa định phản kháng lại bị một cái tay của anh trở lại chế trụ, động tác của anh mạnh đến nỗi giống như là một con dã thú đang đi săn mồi, nhanh chóng ăn tươi nuốt sống cô.

“Khốn nạn, lấy bàn tay của anh ra.”

“Mơ đi.”

“Cặn bã, lấy cái miệng heo của anh ra.”

“Cứ mắng đi, càng mắng tôi càng thấy hưng phấn.”

“A…”

Cuối cùng, cô đã rơi vào thế bị động, tùy ý để cho anh đè lên người của cô làm mưa làm gió.

Cô Im lặng cả nửa ngày, anh lại tác quai tác quái nửa ngày, trong não của cô đột nhiên lại hiện lên cách mà Dương Dương nói dùng để trị cha cậu.

“Chờ đã Bắc Minh Thiện…”

“Lại làm sao nữa? Còn muốn giở trò gì?” Anh không kiên nhẫn, giọng nói đục ngầu, bàn tay của anh lại không rảnh rỗi một giây nào, lúc nào cũng đang trêu chọc thân thể của cô.

“Tôi… tôi vẫn còn chưa tắm.” Cô vội vàng phun ra một câu.

“…” Quả nhiên người đang đè ở trên người của cô đột nhiên dừng lại một chút, sau đó tiếp tục.

“Nè, anh có nghe thấy không hả? Tôi còn chưa có tắm đâu, anh còn tiếp tục gặm cắn nữa?”

“…” Người đang đè ở trên người của cô lại dừng lại một chút nữa, trông có vẻ như là những tế bào của bệnh thích sạch sẽ đang bắt đầu vùng vẫy.

Cô không ngừng cố gắng, lại châm thêm mồi lửa nữa: “Bắc Minh Thiện, không phải là anh có bệnh thích sạch sẽ à, cả người tôi bốc mùi hôi chua, chẳng lẽ anh không chê bẩn?”

“…” Đôi mắt của anh tối sầm lại, ngưng tụ một ngọn lửa giận.

Lời nói lạnh lùng của cô, mỗi giờ mỗi phút đang tưới tắt sự nhiệt tình nóng bỏng của anh.

Có hiệu quả rồi, cô nhịn không được mà khóe môi nâng lên: “Ôi chao, nếu như anh đã không chê rồi thì cứ đến đi, chúng ta tiếp tục nào…”

Nói xong, cô liền cố ý giơ cánh tay đầy mồ hôi ẩm ướt chạm lên vai của anh.

Cười cực kỳ đắc ý!

Lông mày của anh nhíu chặt lại.

Bệnh thích sạch sẽ và tình dục đang đấu đá lẫn nhau!

Cuối cùng, anh đột nhiên nhỏm người dậy, sắc mặt âm trầm, nhìn cô từ trên cao xuống, mắng.

“Cố Hạnh Nguyên, xem như cô lợi hại.”

Người ở trước ngực đã không còn nữa, cô thở gấp một hơi, tảng đá treo ở trong lòng cuối cùng cũng đã rơi xuống.

Cũng may là anh có thói quen sạch sẽ, cô mới có thể may mắn trốn thoát được một kiếp.

“Đi tắm đi.” Một vệt sáng nhỏ lướt qua trong đôi mắt màu đen của anh.

“Tôi không tắm.” Đi tắm chẳng khác nào là rửa sạch bùa hộ thân, cô mới không muốn đâu: “Tôi muốn về nhà.”

Trong nhà còn có Trình Trình nữa, cô không yên lòng.

Lông mày của anh nhíu chặt lại, hung hăng trừng cô một cái: “Sao cô lại không biết, cho dù là làm thư ký của tôi hay là đồ chơi, ngay cả chức bảo mẫu của hiện tại đều phải xuất hiện 24 giờ ở bên cạnh của tôi.”

Ánh mắt của cô tối sầm lại, một sự đau đớn xẹt qua đáy lòng.

Thu hồi lại cảm xúc của mình, sắc mặt của cô dần dần tái nhợt.

Chống đỡ thân thể ngồi dậy bước xuống giường.

Cô vừa mặc quần áo, vừa nói: “Bắc Minh Thiện, tôi đã sớm không phải là thư ký của anh rồi. Về phần đồ chơi, vụ đánh cược kia tôi cũng đã thua hết tất cả mọi thứ, tôi đã từng nói, công trình “Ánh” anh thích đưa cho ai thì cứ đưa cho người đó đi, ngày mai tôi sẽ chính thức từ chức với Cố thị, trò chơi này tôi không chơi nữa! Kể từ giờ trở đi, anh nghe cho rõ đây, tôi chỉ là bảo mẫu của con trai anh, không hề dính một chút quan hệ nào với anh.”

“Một chút quan hệ cũng không có?” Anh híp mắt lại, hai tay xuôi ở bên người nắm chặt thành nắm đấm, dần dần nắm chặt lại.

Cô đã mặc đồ xong, đứng dậy.

Đi lướt qua bên cạnh anh, đi thẳng đến cạnh cửa, nhặt một chiếc giày bị rơi xuống trong lúc đánh nhau khi nãy, không nói một lời nào.

Nhìn bóng lưng nhỏ bé của cô, ánh mắt của anh càng thêm thâm thúy, nguy hiểm.

“Mối tình đầu đã xuất hiện, cho nên không kịp chờ đợi mà muốn phủi sạch quan hệ với tôi à? Cố Hạnh Nguyên, tôi sẽ không để cho cô như ý đâu.”

Thân thể của cô run lên một cái, vọt ra cửa nhặt một chiếc giày khác ở trong hành lang.

Đôi chân trần dẫm lên sàn nhà, vẫn không nói một lời như cũ.

Cô đi đến cửa, bàn tay nâng lên chạm vào chốt cửa, lần này anh không cản cô lại.

Mà tiếng nói lạnh lùng kia lại hận không thể đâm xuyên trái tim của cô: “Được, cô không muốn chơi nữa có đúng không? Vậy thì tôi sẽ để Cố thị trong vòng vây, tôi chơi đến nỗi càng kích thích hơn.”

Cô cắn chặt đôi môi của mình, đầu ngón tay giật giật: “Tùy anh.”

Sau đó mở cửa ra, cạch…

Rời đi không hề lưu luyến chút nào…

Cố Hạnh Nguyên bước ra khỏi Dạ Ánh nhất phẩm.

Bất ngờ phát hiện xe của Hình Uy đã chờ ở dưới lầu.

Cô hơi giật mình nhưng, mà cũng nằm trong dự liệu.

Hình Uy là cấp dưới trung thành của Bắc Minh Thiện, đừng nói là vì anh mà thức suốt đêm, cho dù không ngủ không nghỉ, Hình Uy cũng không có một lời oán giận nào chứ gì. Có lẽ đây chính là cái mà nhà họ Bắc Minh gọi là đi theo 24 giờ.

Đáng tiếc là cô làm không được, cũng không muốn làm.

“Cô Cố?” Hiển nhiên là Hình Uy có chút kinh ngạc, vội vàng mở cửa xe ra đi xuống xe: “Cô đến đâu đây? Có cần tôi đưa cô đi không?”

Cố Hạnh Nguyên lắc đầu: “Không cần đâu, tôi tự gọi xe là được rồi.”

“Nhưng mà…” Hình Uy có chút do dự nhìn phía sau lưng của Cố Hạnh Nguyên một chút, ánh mắt sửng sờ.

Không ngờ Tô Ánh Uyển lề mề lâu như vậy, lúc này cũng đã chịu đi xuống lầu.

Lần nào hai người phụ nữ này cũng trùng hợp như vậy, cứ gặp nhau cùng một chỗ.

“Cô Cố Hạnh Nguyên.” Giọng nói của Tô Ánh Uyển dịu dàng, vang lên nhẹ nhàng dưới bầu trời đêm.

Tấm lưng của Cố Hạnh Nguyên run lên, ngoái đầu lại nhìn.

Gương mặt có vẻ hơi tái nhợt của Tô Ánh Uyển đập vào trong mắt, không chỉ vóc dáng của cô ta giống như tên, mà giọng nói cũng giống như tên.

Chỉ là cô hơi bất ngờ khi gặp Tô Ánh Uyển ở chỗ này.

Tô Ánh Uyển hơi híp mắt lại, biểu cảm kinh ngạc đã bị cô ta nhìn thấy hết, cô ta chậm rãi đi đến trước mặt của Cố Hạnh Nguyên, cười cực kỳ dịu dàng: “Sao lại không ngủ lại vậy, trời cũng đã tối như vậy rồi, để cô gái như có một mình về nhà thật sự không nên đâu.”

Cố Hạnh Nguyên mở to mắt, nghiêm túc quan sát Tô Ánh Uyển một chút, bỗng nhiên có chút tò mò, rốt cuộc là dạng phụ nữ như thế nào mà có thể im lặng đi theo bên cạnh của Bắc Minh Thiện mười năm trời, nhưng mà sau khi chia tay với anh vẫn không rời khỏi, không từ bỏ việc chờ đợi như cũ?

“Cô Tô, không bằng tôi đưa cô về trước…”

Hình Uy còn chưa dứt lời đã bị Tô Ánh Uyển nhanh chóng đánh gãy: “Đưa cô Cố về nhà trước đi, Thiện vẫn còn cần tôi.”

Ám chỉ trong lời nói của Tô Ánh Uyển, Hình Uy nghe xong liền thấy giật mình. Nhưng mà cậu chủ rõ ràng đã kêu anh ta đưa cô Tô về trước, Hình Uy cũng không dám làm trái lại.

“Thật xin lỗi cô Tô, cậu chủ đã kêu tôi đưa cô về trước, tôi nhất định phải làm theo mệnh lệnh. Về phần cô Cố…” anh ta nhìn thoáng qua Cố Hạnh Nguyên: “Cũng lên xe luôn đi, sau khi tôi đưa cô Tô về nhà rồi thì sẽ đưa cô về.”

Sắc mặt của Tô Ánh Uyển hơi cứng đờ, có chút khó xử.

Cố Hạnh Nguyên vô thức nhíu mày, nhưng cũng không ngạc nhiên vì Bắc Minh Thiện tuyệt tình với Tô Ánh Uyển.

“Không được.” Cô nhẹ nhàng giật giật khóe môi: “Chú đưa cô Tô về nhà trước đi.”

Làn gió mát lành giữa bầu trời đêm hơi se lạnh, cô khoanh tay lại tiến về phía trước.

Tô Ánh Uyển nhìn bóng lưng lạnh nhạt của cô, ánh mắt tối sầm lại, cuối cùng vẫn không nhịn được mà la lên một câu ở sau lưng của Cố Hạnh Nguyên: “Cố Hạnh Nguyên, tôi không cần phải thương hại tôi! Bởi vì yêu thích nhất thời mãi mãi cũng chỉ là nhất thời mà thôi…”

Bước chân của Cố Hạnh Nguyên dừng lại, không quay đầu lại, lông mày nhăn chặt, thân thể chìm vào bầu trời đêm…

Về đến nhà.

Cố Hạnh Nguyên không dám bật đèn lên, sợ đánh thức con trai.

Cô lại không cẩn thận đá phải một vật thể mềm nhũn nho nhỏ ở trước cửa, cô cảm thấy hốt hoảng, nhanh chóng bật đèn lên.

Lại phát hiện vật thể nho nhỏ kia lại chính là Trình Trình đang co ro trong vách tường.

Cậu ngủ có chút sâu, dường như cảm giác được có ánh sáng, mơ mơ màng màng mở đôi mắt nhập nhèm ra.

“Ôi trời ơi, cục cưng của mẹ…”

Cánh mũi của cô không khỏi chua xót một trận, ngồi xổm người xuống, một tay ôm chặt lấy con trai vào trong lồng ngực mình.

“Mẹ, mẹ đã về rồi.” Trình Trình ngoan ngoãn vùi vào trong cái ôm ấm áp của mẹ, thằng nhóc nửa mê nửa tỉnh vẫn còn tưởng rằng mình đang nằm mơ.

“Đồ ngốc này, không phải đã kêu con nghỉ ngơi cho thật tốt rồi à?” Cổ họng của cô nghẹn ngào: “Nếu như mẹ không về nhà, có phải là con chuẩn bị chờ mẹ ở chỗ này đến sáng hay không.”

Trình Trình cảm giác được nhiệt độ cơ thể của mẹ, yên tâm lại bình ổn, thỏa mãn nói mê: “Trình Trình muốn chờ mẹ dẫn theo em trai về nhà…”

Một giọt nước mắt lướt qua gương mặt của cô.

Ôm chặt lấy cơ thể của con trai, giờ phút này cô run rẩy dữ dội.

“Cục cưng, mẹ đã khiến cho con chịu tổn thương rồi…”

“Ưm…” Trình Trình thỏa mãn dựa gần vai của cô, nhắm mắt lại: “Không đâu, Trình Trình muốn ở cùng với mẹ mãi mãi luôn…”

Ôm chặt lấy con trai, cô nghẹn ngào không nói được lời nào.

Dương Dương đang ở chỗ của Bắc Minh Thiện.

Trình Trình thì ở đây.

Hai đứa bé lại phải ở hai nơi khác nhau, cho dù là đứa nào thì cô cũng cảm thấy không yên lòng.

Phải làm như thế nào mới được đây?

Nên làm thế nào mới ổn đây?

Một đêm này, cô ôm con trai, mở mắt đến bình minh…

Sáng sớm, những tia nắng đầu tiên chiếu xuống mặt đất.

Một ngày mới lại bắt đầu.

Lúc Trình Trình tỉnh dậy một lần nữa, Cố Hạnh Nguyên đang bận rộn ở trong phòng bếp.

Cậu không thể tin mà nhìn bóng dáng dịu dàng, từ ái này: “Mẹ, mẹ đã về rồi hả?”

Hiển nhiên là thằng nhóc không nhớ rõ chuyện tối ngày hôm qua, còn tưởng rằng là mình đang nằm mơ.

Cố Hạnh Nguyên ngoái lại nhìn, mỉm cười một tiếng: “Con đi đánh răng rửa mặt nhanh lên đi, ăn uống xong xuôi, một lát nữa mẹ sẽ xin giáo viên ở trường của con cho con nghỉ mấy ngày.”

“Xin nghỉ học?” Trình Trình nhíu mày: “Tại sao ạ?”

Cô mỉm cười thần bí: “Trước tiên tạm thời giữ bí mật, bởi vì mẹ muốn cho con một niềm vui bất ngờ.”

“Thật hả mẹ?” Đôi mắt của Trình Trình ảm đạm trong một thời gian dài, rốt cuộc cũng đã phát sáng một lần nữa.

Cố Hạnh Nguyên nhìn thấy con trai của mình là lấy lại vẻ trong sáng ngây thơ, trong lòng của cô không khỏi mềm mại.

Sau khi đấu tranh tư tưởng cả một đêm, vì để cho bọn nhỏ có thể có một tuổi thơ vui vẻ hoàn chỉnh, không thể đi trên con đường cũ mà cô đã từng đi, không thể trải qua một tuổi thơ đầy đau khổ mà cô đã trải qua, cho dù khó khăn nguy hiểm, cô cũng sẽ không bao giờ do dự.

Cố Hạnh Nguyên vừa mới rửa bát đĩa xong, Diệp Long liền gọi điện thoại đến.

Cô nhìn cái tên ấm áp hiển thị trên màn hình điện thoại di động, do dự mấy giây mới ấn nghe.

“Alo?”

“Hạnh Nguyên, buổi sáng tốt lành.”

Tiếng lòng của cô run lên, trong hoàn cảnh khó khăn được nghe thấy giọng nói thấm vào ruột gan thế này, đổi lại bất kỳ ai cũng đều sẽ nhịn không được mà cảm động.

Dù là Diệp Long chỉ chào hỏi một câu đơn giản đến nỗi không thể đơn giản được hơn.

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận