CHƯƠNG 19
Tần Thâm nhìn bóng lưng Hoa Thần giữa làn khói trắng, anh ta cảm nhận rõ ràng là Hoa Thần không ổn, nhưng lại không thể đoán ra được..
Dò xét một hồi, Tần Thâm dường như hiểu ra được điều gì đó, không lẽ nguyên nhân xuất phát từ Thôi Niệm Sở?
Nhất định là thế… Nếu không với kinh nghiệm bên cạnh Hoa Thần bao nhiêu năm nay, không có việc gì có thể tác động trực tiếp tới anh ta được…nếu không phải Thôi Niệm Sở thì tuyệt đối Hoa Thần sẽ không như thế này… Nhưng rốt cuộc là có chuyện gì?
Tần Thâm lưỡng lự một hồi vẫn quyết định chọc thử vào nỗi đau của Hoa Thần ….cái miệng lùa gió của Tần Thâm bắt đầu hoạt động..
“Có phải vì Thôi Niệm Sở không?”
Hoa Thần nghe Tần Thâm nhắc tới tên cô, cũng có chút phản ứng, anh quay lại nhìn Tần Thâm đang khoanh tay chờ đợi câu trả lời… Nhìn nét mặt của Hoa Thần lúc này… Tần Thâm chợt hối hận vì mình đã chọc vào tổ ong.. nhưng làm gì có cơ hội rút lại lời vừa nói, anh giả bộ điềm tĩnh nhất có thể, tim cũng thấp thỏm theo, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.
Sự im lặng của Hoa Thần lúc này chỉ làm cho Tần Thâm thêm hồi hộp, căng thẳng… “Tần Thâm, nếu cậu là Niệm Sở, liệu cậu có thể chấp nhận được tôi không?”
Dáng vẻ khi Hoa Thần hỏi Tần Thâm, như mặt trăng xuất hiện vào lúc Nguyệt Thực, tất cả ánh sáng xung quanh vẻ đẹp trai rạng ngời của Hoa Thần cũng vụt tắt… bao phủ người anh là sự lạnh lẽo, cô độc, và đầy bất lực… Câu hỏi này của Hoa Thần thực sự đã nhắc nhở Tần Thâm một chuyện… Luận thân phận, địa vị, hai người bọn họ có thể cho là môn đăng hậu đối..
Nhưng xét về hai từ quá khứ thì rất khó để một cô gái có tính cách thẳng thắn, đơn thuần như Thôi Niệm Sở chấp nhận một người máu lạnh vô tình như Hoa Thần… Nếu một ngày nào đó, khi cô ấy biết được đôi bàn tay của người cô yêu nhuộm đầy máu thì chắc cô ấy sẽ sợ hãi tột cùng… Thấy Tần Thâm im lặng, sống lưng của Hoa Thần cứng dần lại, dường như anh cũng đã cảm nhận được câu trả lời, căn bản anh không xứng để có được cô… Không đợi Tần Thâm trả lời nữa, Hoa Thần lặng lẽ đẩy xe về phòng… Đêm nay lại là một đêm ánh trăng không sáng bằng lúc anh gặp cô, cũng không nhiều sao bằng lúc cô ngủ lại nhà anh… Tầm mắt anh lúc này mơ hồ thấy được hình bóng của Thôi Niệm Sở, là anh đang nhớ cô..
Nhưng mà anh lấy tư cách gì để nhớ về cô đây…?
Trong phòng vang lên tiếng hắc xì, gần đây Thôi Niệm Sở rất hay bị như vậy… Rõ ràng cô đang rất khỏe mạnh mà sao mấy ngày nay cứ hắc xì mãi… Gần đây cô hao tâm tổn trí chuẩn bị mọi thứ cho hôn lễ tuyệt vời sắp tới quá, nên sức khỏe cũng có chút hao gầy, bắt đầu từ mai cô phải chăm sóc lại mới được..
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!