CHƯƠNG 3
Nhà chứa sao? Không được, có chết cô cũng không vô đó… Thôi Niệm Sở nghĩ thôi đã rùng mình, ở căn phòng ổ chuột này tuy điều kiện tệ hại nhưng lỡ như cô chết thì vẫn còn trong sạch, cô đã mất tất cả, càng không thể để bản thân mình cũng không giữ nỗi..
Tại sao chứ, tại sao lại đối xử với cô không bằng con thú chứ… người hại cô thảm thương nhất lại là những người bên cạnh cô….
Mắt cô tuy sáng nhưng lại giống như kẻ mù….trong lòng Thôi Niệm Sở lúc này chua xót..
Nhưng cô không còn thời gian để chần chừ, chỉ cần nghĩ tới việc một lũ đàn ông xa lạ chạm vào người cô thì cô đã buồn nôn rồi..vậy nên cô lựa chọn thế nào đây…
Rất có thể Thôi Niệm Mục sẽ thả cô ra nhưng sẽ giày vò theo cách khác, hoặc có thể sẽ nuốt lời…bởi vì Thôi Niệm Mục hận cô tới như vậy mà, làm sao dễ dàng để cô sống tốt…
Thôi Niệm Sở yếu ớt hỏi lại lời Thôi Niệm Mục vừa nói : “ Lời chị nói có thật không, nếu tôi ký chị sẽ không bán tôi vào nhà chứa, và sẽ xin Tôn Bắc thả tôi ra sao?”
Thôi Niệm Mục cười dịu dàng, lấy tay nâng cằm Thôi Niệm Sở lên, trả lời thản nhiên : “Thật, chị hứa với em, xem như đây là món quà cuối cùng chị dành cho em, cám ơn em vì đã hai tay dâng tất cả cho chị”
Nhìn thấy chút dối trá trong ánh mắt cay độc mà Thôi Niệm Mục đang nhìn cô, cô chợt chế giễu bản thân mình…cũng chế giễu luôn cả Thôi Niệm Mục.
Họ quen lâu như vậy rồi, từng cử chỉ ánh mắt, nếu như thực sự muốn dò xét, Thôi Niệm Sở sẽ nhận ra lúc nào là thật lúc nào là giả…chẳng qua trước giờ cô luôn cho rằng mọi việc sẽ luôn như vậy, không có gì thay đổi, dù sao bọn họ cũng là chị em thân thiết… Chỉ tiếc rằng đó là do cô quá ngây thơ, cô có thể không ra tay với Thôi Niệm Mục, nhưng cô ta lại không chần chừ mà luôn thẳng tay hãm hại cô…
Thôi Niệm Mục giơ cây bút trước mặt cô, Thôi Niệm Sở ngước lên nhìn cô ta : “Hi vọng chị giữ lời “ , khoảnh khắc đặt bút xuống trang giấy, hai hàng lệ cô cũng rơi theo..
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!