Đợi Hạ Du uống xong ly sữa mất gần mười lăm phút đồng hồ, một phần vì tâm trạng không tốt mà cô không muốn uống nữa nên uống rất chậm. Ấy vậy mà vẫn có một người đàn ông kiên nhẫn chờ đợi, một nét khó chịu cũng không hề xuất hiện, giống như tất cả sự yêu thương chiều chuộng đều dành cho cô.
Đã hơn nửa đêm, nhiệt độ bên ngoài hạ xuống không ít, Kiều Kiến Bang câu trước không được, câu sau liền không cách nào từ chối được lời đề nghị của Hạ Du khi cô muốn ra ngoài đi dạo.
Sau khi mặc quần áo dày, mang tất kín gió cho Hạ Du, Kiều Kiến Bang tay dang ngang ôm Hạ Du bước ra ngoài. Ngoài phòng khách, Ngọc Ân vẫn còn đang đợi Kiều Kiến Bang, trong đôi mắt cô ta đã mệt mỏi cùng cực nhưng không chịu bỏ cuộc.
Đi trên hành lang vắng lặng, ánh đèn mập mờ từ những ngọn đèn cùng ánh trăng sáng, âm thanh từ thiên nhiên yên bình khó tả, hai đôi chân bước đồng đều trên sàn gỗ, Kiều Kiến Bang vì Hạ Du mà thu ngắn bước chân bình thường của mình, từ cứng nhắc trở thành thói quen.
Đứng giữa khung cảnh thanh bình, Hạ Du chỉ nghĩ đến mỗi việc trốn đến một nơi nào đó một mình tự suy ngẫm, nếu ngày đó cô không chịu mang thai cho Kiều Kiến Bang, chẳng lẽ anh sẽ thật sự truy cùng giết tận, hay chỉ vì đầu óc cô đơn giản sợ chết, chỉ vì một câu đe dọa đã vội đồng ý. Dù là bất cứ lý do nào, hiện tại muốn hay không muốn, cô cũng đã mang trên mình một trách nhiệm không thể nào chối bỏ, cô không nghĩ cho mình cũng phải nghĩ cho sinh linh trong bụng cô.
Chính vì hiểu được Hạ Du suy nghĩ thế nào, Kiều Kiến Bang không cần hỏi cũng biết được, anh tuyệt đối không làm những chuyện vô bổ để ảnh hưởng đến Hạ Du và con, có điều mục đích mà hai người nhắm đến không giống nhau.
Dừng lại ở cạnh một trụ cột trên hành lang, hơi thở Hạ Du mang theo bầu tâm sự, cô ngước mắt nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng chợt cảm thấy trống rỗng.
Kiều Kiến Bang vòng tay ôm trọn Hạ Du vào lòng từ phía sau, để trọng lực dựa vào anh, như vậy cô sẽ không phải dùng nhiều sức.
“Kiến Bang, anh không thể rời xa Ngọc Ân, anh nói dối vì lo tôi sẽ tủi thân sao?” Hạ Du hỏi trong vô thức, sự tò mò đã chiếm lĩnh tâm trí cô.
“Em nghĩ những gì tôi làm là vì cô ta?” Kiều Kiến Bang thì thầm, trong đáy mắt hiện lên sự lạnh lẽo mỗi khi nhắc đến cô gái kia.
Nghe Kiều Kiến Bang nói vậy, Hạ Du có chút hoang mang, vừa xoay đầu đã úp mặt vào ngực anh. Kiều Kiến Bang thuận tay ôm dưới mông Hạ Du nâng cô lên cao ngang với anh, nụ cười tà mị vốn có lần nữa hiện lên.
“Du Du, rồi em sẽ biết, mọi chuyện tôi làm đều có lý do, nhưng một trong những lý do bây giờ rõ như vậy, chẳng lẽ em không nhận ra?”
Hạ Du ngơ ngác nhìn anh, hai tay bất giác ôm cổ anh làm điểm tựa. Kiều Kiến Bang hạ người Hạ Du thấp xuống, hai gương mặt gần nhau trong chớp mắt, anh khẽ thỏ thẻ trên môi cô: “Du Du, tôi đã từng nói chưa? Rằng chẳng ai xứng đáng thay thế vị trí của em”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!