"So với Thiên Nhã không nhớ em, em thà để Thiên Nhã thấy em ngốc." Tiêu Cửu Thành thật sự hi vọng Thiên Nhã nhớ đến mình.
Thiên Nhã nhìn Tiêu Cửu Thành, cũng không biết có phải ảo giác của mình không, nàng luôn thấy lúc Tiêu Cửu Thành nói những lời này, cảm giác có chút ái muội. Thiên Nhã nghĩ thầm, chắc là do mình nghĩ nhiều, không thể bởi vì Tiêu Cửu Thành thích phụ nữ liền cảm thấy ái muội, mình không nên có thành kiến với Tiêu Cửu Thành.
"Tôi không chắc lắm, cũng có thể là cô." Thiên Nhã lại nói lần nữa, trong trí nhớ hình như có cứu giúp một người như vậy, nhưng có phải Tiêu Cửu Thành hay không, nàng không thể khẳng định.
Advertisement
"Đó chắc chắn là em." Cho dù không phải mình, Tiêu Cửu Thành cũng hi vọng Thiên Nhã nghĩ thành mình, nếu không sao lại nhớ kĩ người khác, nhưng không nhớ được mình chứ?
Thiên Nhã thấy chính mình còn không dám chắc, không biết sao Tiêu Cửu Thành lại có thể khẳng định như vậy, nhưng Thiên Nhã cũng không để tâm chuyện nhỏ này, nàng coi như Tiêu Cửu Thành thật sự nợ mình một phần ân tình, ân tình đưa tới, không cần lãng phí.
"Cô làm sao giúp tôi trở nên mạnh mẽ?" Thiên Nhã quay lại vấn đề nàng quan tâm, điều cấp bách bây giờ là phải thay đổi bản thân.
Advertisement
"Thay đổi không phải chuyện ngày một ngày hai, đây là quá trình học tập dài lâu, Thiên Nhã có hứng thú làm trợ lí cho em không?" Đương nhiên, cô để Thiên Nhã làm trợ lí cho mình hoàn toàn là lấy chuyện công làm việc tư, cô có rất nhiều cách để giúp Thiên Nhã, nhưng chỉ có để Thiên Nhã làm trợ lí cho mình, mới có cơ hội sớm chiều ở chung cùng Thiên Nhã.
"Làm trợ lí của cô?" Thiên Nhã hỏi ngược lại, làm trợ lí cho Tiêu Cửu Thành, chẳng phải là mỗi ngày đều phải ở cạnh Tiêu Cửu Thành sao, Thiên Nhã vô cùng bài xích đề nghị của Tiêu Cửu Thành.
"Nếu có một ngày Thiên Nhã có thể một mình quản lí được Tập đoàn Thái Cực, em cũng coi như là công thành viên mãn." Tiêu Cửu Thành cho Thiên Nhã một mục tiêu rõ ràng mà Thiên Nhã sẽ cảm thấy hứng thú, nàng tin rằng mục đích muốn trưởng thành của Thiên Nhã, là lấy về quyền chủ động của Tập đoàn Thái Cực.
"Tôi thật sự có thể làm được vậy sao?" Thiên Nhã hơi động tâm hỏi, mình một chữ cũng không biết về việc quản lí, là bắt đầu từ con số không, nàng không chắc mình có thể làm được vậy hay không.
"Không có chuyện không làm được, chỉ có người không đủ nỗ lực, hơn nữa em sẽ giúp Thiên Nhã." Tiêu Cửu Thành lại duỗi tay cầm lấy đôi tay được chăm sóc vô cùng xinh đẹp của Thiên Nhã, bởi vì giống với dáng người của Thiên Nhã, ngón tay cực kì thon dài, thon dài như bạch ngọc. Tiêu Cửu Thành cảm thấy Thiên Nhã đúng là không có chỗ nào không đẹp, ngay cả đôi tay cũng xinh đẹp đến mức làm chính mình hận không thể để mười đầu ngón tay này ở trên thân thể một lần, nắm đôi tay của Thiên Nhã, Tiêu Cửu Thành có chút nhịn không được suy nghĩ bậy bạ.
Thiên Nhã cảm giác được Tiêu Cửu Thành lại cầm tay mình, hình như không có ý định buông ra, nàng không có bạn thân là con gái, nàng không biết đây có phải là hành động bình thường giữa con gái không, nhưng nàng cũng không quá để ở trong lòng, tuy trong lòng nàng bài xích hơn là tiếp thu đối với đề nghị của Tiêu Cửu Thành, nhưng nàng cũng không lập tức từ chối đề nghị của Tiêu Cửu Thành.
"Để nói sau đi." Thiên Nhã trả lời, tuy nàng rất muốn được người khác dìu dắt, nhưng tưởng tượng mỗi ngày đều phải đối mặt với người mình ghét nhất, nàng lại cảm thấy nếu không vạn bất đắc dĩ, nàng tuyệt đối sẽ không chọn con đường này.
"Thiên Nhã không muốn, em cũng không miễn cưỡng. Nhưng bây giờ vì Tập đoàn Thái Cực, tất nhiên chúng ta sẽ phải làm việc ở cạnh nhau, đến lúc đó Thiên Nhã tạm thời làm trợ lí cho em một thời gian ngắn trước được không? Chờ sau khi Tập đoàn Thái Cực vượt qua cửa ải khó khăn, Thiên Nhã có thể tính cách khác." Tiêu Cửu Thành cũng biết muốn Thiên Nhã làm trợ lí cho mình chắc chắn sẽ khó khăn, nhưng vì Tập đoàn Thái Cực, để Thiên Nhã tạm thời làm trợ lí một thời gian, cô nghĩ Thiên Nhã chắc sẽ không từ chối.
Thiên Nhã suy nghĩ một chút, nàng cũng muốn biết rốt cuộc Tiêu Cửu Thành sẽ cứu sống Tập đoàn Thái Cực thế nào, nàng làm trợ lí cho Tiêu Cửu Thành một thời gian ngắn, thật ra không vấn đề gì.
"Cũng được." Thiên Nhã đồng ý.
"Để thuận tiện, trong thời gian này, em tạm ở lại nhà Thiên Nhã, Thiên Nhã thấy thế nào?" Tiêu Cửu Thành đã hạ quyết tâm sẽ ở lại nhà Thiên Nhã.
"Tùy cô." Trong nhà nhiều phòng, Tiêu Cửu Thành muốn ở thì ở, Thiên Nhã không nghĩ nhiều liền đồng ý. Nhưng Thiên Nhã mới vừa đồng ý xong, lại cảm giác hình như có chút không đúng, vậy chẳng phải là ban ngày mình đã gặp Tiêu Cửu Thành, buổi tối về nhà còn phải gặp cô ta sao, càng nghĩ càng không thích hợp. Cho dù một thời gian tới nàng và Tiêu Cửu Thành phải làm việc chung, nhưng chuyện Tiêu Cửu Thành muốn ở lại nhà mình hình như đâu liên quan gì, Tiêu Cửu Thành đâu nhất thiết phải ở nhà mình chứ! Tuy trong lòng Thiên Nhã buồn bực, nhưng nếu nàng đã đồng ý rồi, cũng không tiện nói gì nữa.
Tiêu Cửu Thành nghĩ đến tương lai sẽ sớm chiều ở chung với Thiên Nhã một khoảng thời gian dài, tâm tình liền rất tốt.
"Em sẽ tạm thời ở lại đây." Tiêu Cửu Thành nói, ở ngay trước mặt Thiên Nhã, cởi khăn tắm, sau đó mặc áo ngủ vào, động tác dường như vô cùng tự nhiên, hoàn toàn không có chút khách sáo nào.
Đáng thương Thiên Nhã, căn bản không nghĩ tới Tiêu Cửu Thành sẽ để lộ thân thể ngay trước mặt mình, đột nhiên không kịp chuẩn bị, bị kinh ngạc một phen, nhìn thấy hết thân thể Tiêu Cửu Thành, trong lòng còn đang nghĩ không phải Tiêu Cửu Thành thích phụ nữ sao, sao lại không ngại ngùng chút nào vậy? Nhưng thái độ của Tiêu Cửu Thành nhìn vô cùng tự nhiên, dường như không hề vì việc để lộ thân thể ngay trước mặt mình mà xấu hổ hay khó chịu gì, giống như chính mình mới là người nghĩ nhiều. Thiên Nhã nghĩ thầm, không nên coi tính hướng của Tiêu Cửu Thành là chuyện to tát, nếu không người khó xử đều sẽ là mình.