Hôm sau gần giữa trưa Tiêu Cửu Thành mới tỉnh dậy, cô thấy mình nằm ở trên giường, nhớ lại hình như hôm qua mình uống say, tỉnh dậy ngoại trừ hơi đau đầu chóng mặt, cũng không có quá nhiều tác dụng phụ. Tiêu Cửu Thành xoa ấn huyệt thái dương đau nhức, cô vẫn nhớ sơ sơ những chuyện sau khi mình uống say, nhưng không dám chắc chuyện mình mượn rượu làm loạn là mơ hay thật, cô nhớ rõ hình như mình liếm cổ Thiên Nhã, sau đó bị Thiên Nhã đẩy ra, hình như cô còn kéo váy ngủ của Thiên Nhã xuống, nhìn thấy ngực Thiên Nhã, dáng ngực kia xinh đẹp no đủ, hồi tưởng lại, Tiêu Cửu Thành vẫn còn chưa hết thòm thèm, nghĩ thầm mình quả thật nên thừa cơ nắm lấy. Mà cho dù là thật sự mượn rượu ăn đậu hũ của Thiên Nhã, hay là nằm mơ, Tiêu Cửu Thành nghĩ chờ sau khi gặp Thiên Nhã thì sẽ biết thôi.
Tiêu Cửu Thành ngửi thấy trên người mình còn vương lại mùi cồn, liền vào phòng tắm tắm nước ấm, tắm rửa xong cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái hơn không ít, đầu cũng không đau như trước nữa. Tiêu Cửu Thành cầm di động, phát hiện di động của mình sập nguồn, cầm điện thoại đi sạc điện khởi động máy, vừa khởi động máy đã nhìn thấy vài tin nhắn chị gái gửi cho cô.
"Chị, có chuyện gì sao?" Tiêu Cửu Thành gọi điện thẳng cho Tiêu Cảnh Tịch.
Advertisement
"Em tắt máy cả buổi sáng, vừa làm gì vậy?" Tiêu Cảnh Tịch hỏi, mất tích không giống phong cách của Tiêu Cửu Thành.
"Di động sập nguồn, em cũng vừa mới ngủ dậy." Tiêu Cửu Thành thành thật trả lời. . Truyện Quan Trường
"Tối hôm qua em làm gì, dậy muộn vậy sao?" Giọng điệu Tiêu Cảnh Tịch ái muội hỏi, tự nhủ sẽ không nhanh như vậy đã bắt được Thiên Nhã rồi chứ.
Advertisement
"Ngủ với Thiên Nhã, chị tin không?" Tiêu Cửu Thành cười hỏi ngược lại.
"Thật hay giả vậy?" Tiêu Cảnh Tịch kinh ngạc hỏi, nàng chỉ tùy tiện suy đoán, cũng không thật sự nghĩ vậy, nghĩ thầm Thiên Nhã thoạt nhìn vô cùng thẳng, chẳng lẽ mình nhìn lầm sao?
"Đương nhiên là giả. Hôm qua chị ấy đưa rượu quý cho em, em vui vẻ không cẩn thận uống quá chén, rượu kia tác dụng mạnh, cho nên mới ngủ đến bây giờ." Tiêu Cửu Thành cười nói, nghĩ thầm tối hôm qua Thiên Nhã gần như đã làm tan nát trái tim của mình rồi.
"Chị biết em chọc ghẹo chị mà, chị cảm thấy Thiên Nhã không dễ cong được. Đúng rồi, buổi sáng Lý Quân Hạo đã bắt tay chuyển cổ phần cho anh rể em, cầm tin tức tốt này, em có thể tranh công với Thiên Nhã của em." Tiêu Cảnh Tịch nói tin tức tốt cho em gái mình, chắc có thể giúp Cửu Thành ghi chút điểm ở trước mặt Thiên Nhã.
Tiêu Cửu Thành nghe vậy khóe miệng giương cao, Thiên Nhã của em, cô thích cách nói này, tin tức tốt này tới thật đúng lúc, ít nhất có thể hòa hoãn lại sự tức giận của Thiên Nhãn đối với mình đêm qua.
"Chị, thay em cảm ơn anh rể, nói chuyện sau, em đói rồi, em đi ăn đã."
"Đi đi, vội vã đi tranh công đi, mau đi đi." Tiêu Cảnh Tịch cảm thấy Cửu Thành thật sự rất giỏi che giấu, trước kia sao lại không hề phát hiện ra bí mật này, bây giờ Cửu Thành vội vàng đến độ hận không thể ăn tươi nuốt sống Thiên Nhã.
"Đâu có, em đói thật mà." Tiêu Cửu Thành phủ nhận, tuy đúng thật rất muốn ghi thêm điểm với Thiên Nhã, nhưng cô vẫn còn đang rất bình tĩnh.
Sau khi Tiêu Cửu Thành cúp máy với Tiêu Cảnh Tịch, Tiêu Cửu Thành liền ra khỏi phòng tìm Thiên Nhã, nhưng hôm nay lại không may mắn như hôm qua, vừa ra đã đụng phải, Tiêu Cửu Thành náo loạn một vòng lớn, cũng không thấy bóng dáng Thiên Nhã đâu. Tiêu Cửu Thành vừa mới nói mình rất bình tĩnh lập tức không nhịn được gọi điện thoại cho Thiên Nhã.
"Thiên Nhã, chị ở đâu?" Tiêu Cửu Thành quan tâm hỏi, hai ngày nay đều đã quen với việc ngày nào cũng gặp Thiên Nhã, hôm nay không thấy Thiên Nhã, trong lòng lại không dễ chịu.
"Phòng tập thể hình, có chuyện gì sao?" So với Tiêu Cửu Thành sốt sắng, Thiên Nhã có vẻ lạnh nhạt hơn nhiều.
Tối hôm qua Thiên Nhã tức giận rất lâu, trải qua một buổi tối, tuy Thiên Nhã không còn giận như trước nữa, nhưng cũng sẽ không có sắc mặt tốt với Tiêu Cửu Thành.
"Phòng tập thể hình ở đâu? Em tới tìm chị." Tiêu Cửu Thành hỏi, Độc Cô gia quá lớn, phòng tập thể hình ở đâu, Tiêu Cửu Thành thật sự không thấy được.
"Lầu ba." Thiên Nhã không tình nguyện phun ra hai chữ rồi cúp điện thoại, về tình cảm, nàng không muốn gặp Tiêu Cửu Thành, nhưng lí trí bảo nàng, cho dù nàng khó chịu Tiêu Cửu Thành, cũng phải nhịn một chút. Vốn dĩ làm tình địch, nàng đã không thích Tiêu Cửu Thành rồi. Tiêu Cửu Thành là đồng tính luyến ái, vậy đồng tính luyến ái đi, vốn dĩ nàng cũng chẳng có thành kiến gì với đồng tính luyến ái, nhưng con nhỏ này động tay động chân lại động đến cả người mình, vậy thật sự không thể nhịn được.
Tiêu Cửu Thành lập tức chạy lên lầu ba, quả nhiên tìm được phòng tập thể hình, Thiên Nhã đang chơi bóng quần*. Áo lót thể thao và quần bó sát, đường cong tuyệt đẹp, dáng người đầy đặn, hơn nữa động tác của Thiên Nhã mạnh mẽ nhanh nhẹn, vừa rất gợi cảm lại vừa ngầu, khiến Tiêu Cửu Thành nháy mắt biến thành kẻ mê muội.
*bóng quần (squash): Môn thể thao dùng vợt trong nhà, mọi người có thể xem thêm hình ảnh trên Google sẽ dễ tưởng tượng hơn. Tiêu Cửu Thành dựa vào tường, Thiên Nhã lập tức cảm giác được có người tới, vừa nhìn, quả nhiên là Tiêu Cửu Thành, có lẽ do di chứng của ngày hôm qua, nàng luôn cảm thấy ánh mắt Tiêu Cửu Thành nhìn có chút háo sắc, bị nhìn háo sắc như vậy, Thiên Nhã thấy vô cùng bực bội. Nàng không còn tâm trạng tiếp tục chơi bóng nữa, liền ngừng lại, nhìn về phía Tiêu Cửu Thành, sắc mặt khó chịu.
Tiêu Cửu Thành vừa thấy gương mặt tỏ vẻ khó chịu của Thiên Nhã thì đã biết, ngày hôm qua không phải một giấc mơ đẹp, mà là chuyện thực sự đã xảy ra. Đương nhiên Tiêu Cửu Thành cũng đã sớm nghĩ ra biện pháp để ứng phó, đó chính là giả vờ mất trí nhớ.