Chương 1385
Bây giờ đột nhiên phải ra tay tấn công lẫn nhau, ít nhiều đều sẽ có chút lúng túng.
Khóe miệng Miêu Chính Vũ thoáng qua một nụ cười đùa cợt, chậm rãi buông dùi trống xuống rồi cười nói: “Các cậu phải hiểu rằng, bốn mươi chín người thăng cấp đã là quy định bắt buộc!”
“Nếu như đến khi hết thời gian, số người còn có thể đứng ở trên đài chỉ có thể ít hơn so với bốn mươi chín, mà không có thể nhiều thêm nửa người”
“Bọn họ không rơi xuống dưới lôi đài, vậy bản thân các cậu phải xuống khỏi lôi đài! Các cậu còn do dự cái gì vậy?”
Miêu Chính Vũ trách mắng một tiếng, giọng nói âm vang như sấm rền truyền tới, rõ ràng truyền vào trong tai của mỗi cá nhân.
“Xông lên! Đánh bọn họ!”
Lần này, rốt cuộc có người không chịu được, lúc này bất đầu ra tay với những dòng họ võ thuật đứng gần mình.
Ở trên lôi đài này, không có nhân từ, coi thường quy tắc, không có quan hệ xa gần, chỉ sự phân biệt giữa thẳng và thua.
Hoặc là đứng ở trên đài, hoặc là cút xuống lôi đài, chính là đơn giản như vậy đấy.
Chiến hỗn loạn, chỉ cần chạm một cái là lập tức bùng nổ, trong nháy mắt hơn ba trăm người đánh nhau loạn lên.
Trong nháy mắt, trên lôi đài liên tục vang lên tiếng hô rung trời.
Vào giờ phút này, cảm xúc của mấy ngàn người phía dưới lôi đài cùng đồng loạt bị đốt cháy, tất cả mọi người rối rít đứng lên, kêu gào cổ vũ cho tuyển thủ dự thi của dòng họ mình.
“Cố lên! Đánh mạnh vào! Cố gắng lên!”
“Cao Phong cố lên! Chị Minh Nguyệt cố lên!”
Từng tiếng tiếng gọi âm ï, vang vọng khắp trên bầu trời bán đảo Thành phố Hòa Bình.
Bên cạnh sáu người Cao Phong là hai dòng họ khác, tổng cộng có mười một người tuyển thủ, lại không hẹn mà cùng đánh tới các tuyển thủ Dòng tộc nhà họ Nam Phương.
Ai cũng biết một đạo lý, nên chọn quả hồng mềm để bóp.
Mà ở trong mắt bọn họ, Dòng tộc nhà họ Nam Phương chính là trái hồng mềm.
“Cao Phong! Mặc dù lúc này chúng ta cũng có thế coi như một đoàn đội nhỏ, nhưng là anh phải nhớ kỹ, có thể giúp đỡ thì giúp, không thể giúp thì không nên ép mình.”
“Cho dù cả năm người chúng tôi bị đánh rơi xuống lôi đài, chỉ cần còn có một người ở trên lôi đài, như vậy chúng ta vẫn còn hy vọng.”
“Nếu là toàn quân đều bị diệt, vậy Dòng tộc nhà họ Nam Phương đã thật sự hoàn toàn xong rồi!”
Nam Phương Minh Nguyệt dặn dò một câu cuối cùng, sau đó đứng dậy, tấn công về phía đối phương.
Đối với những lời này của Nam Phương Minh Nguyệt, mấy người Nam Phương Hòa Trạch cũng yên lặng gật đầu đồng ý.
Chỉ cần còn có một người ở đây, vậy thì vẫn còn có hy vọng.
Cao Phong cũng nhẹ nhàng gật đầu, đi theo sau lưng Nam Phương Minh Nguyệt.
Cao Phong không thể quan tâm chú ý đến tất cả mấy người Nam Phương Hòa Trạch, nhưng ít ra, anh phải cố gắng hết sức bảo vệ Nam Phương Minh Nguyệt.
Lúc này, trên lôi đài thi đấu hình vuông đang bùng nổ vô số chiến đấu, không có bất kỳ một dòng họ nào đang nhàn rỗi, toàn bộ đều đang cùng chiến đấu bốc lửa với đối thủ của mình.
Mọi người dưới đài kêu gào liên tục, trên đài cao năm mét kia có rất nhiều người đang nắm chặt tay vịn ghế ngồi, trong lòng lại hết sức thấp thỏm.
Vào giờ phút này, sự chênh lệch giữa các dòng họ võ thuật được thể hiện một cách rõ ràng, chỉ tiết.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!