Chương 1387
Cho nên mới vừa rồi Nam Phương Minh Nghị là người nhìn rõ ràng nhất quá trình chiến đấu của mấy người Cao Phong.
Từ đầu tới cuối, đúng là Cao Phông không hề đánh một người rơi xuống lôi đài.
Nhưng Nam Phương Minh Nghị thấy rất rõ ràng, nếu không có sự tôn tại của Cao Phong, bây giờ mấy người Nam Phương Minh Nguyệt có thế còn ba người đứng trên lôi đài hay không vẫn là một ẩn số.
Khi mấy người Nam Phương Minh Nguyệt chiến đấu với đối thủ trước mắt bọn họ, Cao Phong ở phía sau, yên lặng âm thầm dọn dẹp lực cản và nguy cơ sau lưng bọn họ.
Mỗi khi có đối thủ xuất hiện phía sau mấy người Nam Phương Minh Nguyệt, chuẩn bị đánh lén bọn họ, chắc chắn mấy tên kia sẽ bị Cao Phong ra tay nhanh như tia chớp, đánh lùi đối phương.
Cao Phong giống như một vị thần hộ mệnh vậy, luôn đứng phía sau, bảo vệ sau lưng mấy người, bảo đảm bọn họ không bị bất kỳ người nào đánh lén.
Nhưng mà Nam Phương Minh Nguyệt và Nam Phương Hòa Trạch vẫn luôn bận rộn quan tâm tình hình chiến đấu trước mất, hăng hái ra tay đánh người xuống lôi đài, cho nên cũng không chú ý đến phía sau nhiều, cũng không thấy được những chuyện này.
Bọn họ cho là Cao Phong vân luôn lười biếng, không chịu ra tay.
“Ông Phương! Ông nên quan tâm đến chuyện của mình đi! Dòng họ của ông có bảy người dự thi, bây giờ chỉ còn dư lại bốn tên.”
Nam Phương Minh Nghị cười lạnh một tiếng.
Ông lão kia nghe vậy, hơi sửng sốt một chút, sắc mặt hơi tối tăm, quay đầu lại không nói gì nữa.
Trên đài mọi người lục đục với nhau, âm thầm giễu cợt, dưới đài trái tim mấy ngàn căng cứng, liên tục la to.
Trên lôi đài, mấy trăm người dùng nắm đấm chào hỏi nhau, bùng nổ chiến đấu hồn loạn.
Chỉ có chiến đấu liên tục mới có thể bảo đảm mình có thể tiếp tục tồn tại trên lôi đài này.
Mà đến cuối cùng, những người yếu sẽ trở thành đá lót đường bên ngoài.
Lúc này đã qua năm phút, người dự thi đã giảm đi một trăm người, vẫn còn lại hơn hai trăm tuyển thủ.
Ty số đào thải kinh khủng thế này làm người ta liên tục chắc lưỡi hít hà.
Liên tục có nhiều tuyển thủ từ trên lôi đài rơi xuống, người xem đang đứng dưới đài đều nhìn là hoa cả mắt.
Mấy người Nam Phương Minh Nguyệt và Nam Phương Hòa Trạch lại tiêu diệt tám tuyển thủ thuộc hai dòng họ võ thuật, bây giờ đang đứng tại chỗ, liên tục thở hổn hển.
Lúc này, trên lôi đài, Dòng tộc nhà họ Nam Phương dù đã cộng thêm Cao Phong cũng chỉ còn sót lại bốn người.
Nhưng mà tỷ số hao tốn này đã làm các thành viên Dòng tộc nhà họ Nam Phương vô cùng vui vẻ.
Lúc đầu bọn họ còn cho rằng sau một vòng thi đấu vòng loại, bọn họ có thể còn sót lại hai hay ba người cũng không tệ rồi.
“Cao Phong! Tại sao anh lại không ra tay? Đừng nên chỉ nghĩ đến chuyện giấu giếm thực lực! Ẩn giấu thực lực cũng không có gì sai, nhưng đầu tiên chúng ta phải tồn tại qua vòng tiếp theo, anh hiếu không?”
Nam Phương Hòa Trạch hơi quay đầu, hạ thấp giọng hét lên về phía Cao Phong.
“Tôi hiểu!”
Cao Phong nhàn nhạt gật đầu, cũng không có giải thích mình đã làm những gì.
“Tôi hy vọng không những anh phải hiếu, mà anh còn phải thực hiện.”
Nam Phương Hòa Trạch hừ một tiếng, lại tiếp tục tiến lên chiến đấu với người khác.
Khi kẻ địch ít, bọn họ thì thay phiên nhau nghỉ ngơi, cho nên lần này Nam Phương Minh Nguyệt đứng ra phía sau.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!