Chương 1672
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc tự nói với chính mình của Cao Tử Hàn, Cao Phong không khỏi bật cười.
“Cô gái ngớ ngẩn của tôi ơi, em thật sự chưa chết đâu! Em có thể nhìn thấy anh Kình Thiên bởi vì anh Kình Thiên cũng chưa chết, bây giờ em có thể suy nghĩ cẩn thận hơn được không?” Cao Phong rất nghiêm túc giải thích với Cao Tử Hàn.
Cao Tử Hàn chậm rãi ngẩng cao đầu lên, cô nhìn thẳng vào Cao Phong với vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, sau đó cô lại lắc đầu rồi thành thật mà nói: “Nghĩ thế nào thì em cũng không thể hiểu được…”
Cao Phong đưa tay lên gãi sau đầu, Cao Tử Hàn sẽ không phải bị bản thân anh làm cho ngu ngốc rồi đó chứ?
“Hay là như thế này đi, em đưa mặt qua đây mau.” Cao Phong vẫy tay bảo Cao Tử Hàn.
” À vâng ạ…” Cư nhiên Cao Tử Hàn lại có thể nghe theo những lời mà Cao Phong vừa nói, cô lập tức đưa khuôn mặt ra một cách thành thật.
Lúc này, Cao Phong giơ ngón tay cái và ngón tay trỏ của bàn tay phải ra, anh trực tiếp nắm lấy khuôn mặt thanh tú của Cao Tử Hàn, sau đó anh dùng một lực nhẹ bắt đầu tạo thành một vòng tròn.
“Em có cảm thấy đau không?” Cao Phong nghiêm túc hỏi.
“Em bẹo má em đau quá trời quá đất luôn ấy, vậy mà còn hỏi có đau không…” Cao Tử Hàn đưa tay lên xoa cái miệng nhỏ của mình, cô đau đến nỗi mà hai hàng nước mắt chảy dài trên má.
“Biết đau thì đúng rồi còn gì nữa? Bây giờ em đã có thể suy nghĩ thông suốt hơn chưa?”
Cao Phong nhanh chóng buông tay ra khỏi hai má của Cao Tử Hàn, sau đó anh lại xoa bóp trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Cao Tử Hàn hai lần.
“À rồi, cuối cùng thì em cũng hiểu được rồi…” Đầu tiên thì Cao Tử Hàn tự lẩm bẩm một mình, sau đó cô lại từ trên giường ngồi dậy, mở to mắt nhìn thằng vào Cao Phong.
“Anh Kình Thiên chưa chết sao? Thật sự là anh chưa chết? Anh Kình Thiên vẫn chưa rời khỏi Tử Hàn đúng không!”
Cao Tử Hàn như muốn phát điên vậy, cô vội càng lao vào trong vòng tay của Cao Phong.
Cao Phong sợ mình chạm vào băng trên đầu của Cao Tử Hàn, nên anh chỉ có thể khẽ vặn người, ôm lấy Cao Tử Hàn vào lòng.
Không thể không nói rằng cô gái nhỏ này đã thực sự trưởng thành rồi, những chỗ nên trưởng thành đều đã trưởng thành hết rồi, điều này khiến Cao Phong có phần hơi ngượng ngùng.
Tuy nhiên, cô gái tên Cao Tử Hàn này không hề quan tâm đến những việc đó, với tư cách là một người anh trai, anh không thể suy nghĩ nhiều, đành phải vứt bỏ những suy nghĩ lung tung trong đầu sang một bên.
Cao Tử Hàn ôm chặt lấy Cao Phong mà khóc lóc trong năm phút, Cao Phong cũng vỗ lưng an ủi Cao Tử Hàn, anh dỗ dành cô giống như một đứa trẻ được năm phút thì Cao Tử Hàn mới từ từ ngừng khóc.
“Anh Kình Thiên ơi, anh có biết là Tử Hàn rất nhớ anh không! Em thật sự rất nhớ anh đó!”
“Cao Dương và những người khác đã đánh em, và cả tên Cao Anh Hạo đáng ghét kia cũng đánh Tử Hàn nữa. Em không hề cảm thấy sợ hãi cũng như không thấy đau đớn một chút nào. Nhưng mà em chỉ cảm thấy đau đớn khủng khiếp khi nghĩ đến việc anh Kình Thiên rời bỏ em mà đi thôi.”
Nghe vậy, Cao Phong không khỏi nghiến răng lần nữa.
Anh có thể tưởng tượng được rằng Cao Tử Hàn đã phải chịu đựng biết bao nhiêu đau khổ trong mấy tháng qua.
Trên thực tế, mọi người xung quanh anh đã phải chịu đựng rất nhiều đau khổ cùng cực rồi.
Tuy nhiên, anh đã không mang lại một kết quả tốt cho những người xung quanh mình.
Điều này khiến trong lòng Cao Phong nổi lên một tia cảm giác tội lỗi đến khó tả.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!