Chương 2582
Từ khi quay trở về Thành phố Hà Nội cho tới nay, Cao Phong đã bị rất nhiều chuyện khó khăn quấy nhiễu, cõi lòng của anh cũng vô cùng nóng nảy.
Đi tới được chỗ này thật sự là đã khiến cho tâm trạng của anh được bình tĩnh lại hơn rất nhiều chỉ trong nháy mắt.
“Soạt!”
Chỉ trong một cái nháy mắt này, cõi lòng của Cao Phong đã xảy ra vô số loại biến hóa.
“Chùa không tên, đúng là một nơi tốt.”
Cao Phong bất chợt phát hiện ra, chẳng biết bắt đầu từ lúc nào, trong lòng của chính mình lại cũng đã dần dần trở nên thành kính.
Mà chân trời đằng xa kia cũng đột nhiên trở nên quang đãng, trong một cái nháy mắt, mưa ngừng, trời quang mây tạnh.
Sau khi những hạt mưa kia dừng lại, ánh mặt trời lần nữa chiếu sáng xuống.
Một số những người khách hành hương đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc, trận mưa này không khỏi quá mức không được bình thường.
Nói mưa xuống là mưa xuống, nói tạnh thì cũng lại đột nhiên tạnh.
“Cậu chủ, sự biến hóa của cơn mưa này thật giống như là đã thay đổi theo tâm trạng của cậu vậy.”
Lâm Vạn Quân vẫn luôn không ngừng quan bát biểu cảm trên gương mặt của Cao Phong, lúc này ông ta không nhịn được mà cất lời, cảm thán một câu.
“Ha ha, đi vào bên trong thôi.”
Cao Phong nở một nụ cười thản nhiên, sau đó chắp hai tay sau lưng mà đi vào bên trong chùa.
Vốn dĩ trước đó anh vẫn cho rằng là, cụm từ “Không Tên” kia chính là một cái tên.
Nhưng mà đến bây giờ Cao Phong mới biết được rằng, hai chữ không tên kia, thật sự chính là bởi vì ngôi chùa này không được đặt tên, trên căn bản không hề có tên gọi.
Thậm chí, ngay cả một tấm hoành phi trước cửa cũng không lập.
Giống như là một hạt thóc bé nhỏ trong biển khơi, cứ như vậy, không hề bắt mắt một chút nào.
Hơn nữa, ngôi chùa không có tên này cũng không hề giống so với phần lớn những ngôi chùa khác.
Cao Phong cũng đã từng nhìn thấy được không ít ngôi chùa, đa số đều được phủ đắp và xây dựng một cách rầm rộ và khí thế, không gian rộng rãi, các pho tượng được mạ vàng, tràn đầy cảm giác thần linh.
Mà ngôi chùa không có tên này, lại chỉ là một kiến trúc bình thường không có gì lạ, giống như là một ngôi nhà của hộ nhà nông ở nơi thôn quê vậy, không có bất kỳ điểm gì đặc biệt.
Xung quanh có nước chảy vờn quanh, còn có cả một khoảng rửng trúc bốn mùa xanh tốt, bao bọc hơn phân nửa diện tích của ngôi chùa không tên, nhìn qua thì cũng có thể được coi như là nước trong núi xanh.
Sau khi vào cửa chùa, ngay ở phía trước mặt của hai người chính là một tòa đại điện.
Trong điện có mấy pho tượng thẳng đứng được khắc bằng đá, ở trong đây cũng có không ít người đang xếp hàng chờ để được dâng hương.
Phía trước điện là từng làn khói hương lượn lờ, nghi ngút bay lên, không ngừng quanh quẩn ở bầu trời bên trên tòa điện thờ, thật lâu sau cũng không thể tản đi.
Mùi mùn gỗ tùng hương tỏa ra từ hương khói bị thiêu đốt lại cũng không ngừng đập vào mặt người đến thăm.
Cao Phong hơi dừng bước chân lại trong chốc lát, sau đó cũng đi theo đám người, đi về phía đằng sau của tòa điện thờ.
“Nhanh lên một chút, mau mau đi nhanh lên một chút, mỗi ngày Sư thầy Thanh Viễn chỉ tiếp đón mười người khách hành hương mà thôi, nếu như mà đi trễ thì ngay cả quyền lấy số cũng không còn nữa đâu.”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!