Chương 3732
“Đây là…” Liễu Tông Trạch nhìn số điện thoại trên mẩu giấy mà thất thần.
Dãy số này chắc hẳn chính là một số điện thoại. Nhưng tại sao Diệp Thiên Long lại đưa một dãy số điện thoại cho mình? Lẽ nào, đây là số điện thoại cá nhân của ông ta?
Nhưng nếu là như vậy, vậy tại sao ông ta không thể đưa cho mình một cách quang minh chính đại?
Liễu Tông Trạch nghĩ đủ kiểu cũng không giải thích được.
Trong lòng nghĩ ngợi mọi thứ, anh ta lại gấp mẩu giấy đó rồi nhét vào trong túi.
“Tuấn Hạo, chúng ta phải đẩy nhanh quá trình lên, Nam Cương chắc chắn sẽ tấn công! Hơn nữa, phải đánh một cách dứt khoát và nhanh chóng, tránh cho đêm dài lắm mộng.” Liễu Tông Trạch nghĩ ngợi một lát, sau đó trực tiếp ngẩng đầu, nhìn về phía Long Tuấn Hạo đang lái xe.
“Sao thế?” Anh ta cũng đang nghĩ ngợi mọi việc, nghe thấy vậy cũng không quay đầu lại mà hỏi.
“Cường quốc ở nước ngoài không phải là đồ ngu, lần này quân đội của Việt Nam xuất hiện, chắc chắn sẽ khơi dậy suy đoán của bọn họ. Chỉ cần bọn họ tùy tiện tính toán một chút, thì sẽ nghĩ ra đây là Việt Nam đang làm chỗ dựa cho chúng ta. Mà tiếp sau đây, bọn họ chắc chắn sẽ dùng thủ đoạn khác, hoặc là dùng phương pháp khác để nhằm vào chúng ta. Điều khiến tôi lo sợ hơn chính là bọn họ đã thu thập đủ bằng chứng, rồi tiến hành công kích bằng dư luận đối với chúng ta ở một mức độ cao hơn. Đến lúc đó, tình cảnh của chúng ta sẽ hoàn toàn gian nan.” Liễu Tông Trạch hơi híp mắt lại, ở sâu trong đáy mắt lóe lên một chút vẻ lo lắng.
Lỡ như kế hoạch bại lộ, vậy đâu chỉ có Việt Nam bị liên lụy?
Đến lúc đó, tất cả mọi người đều sẽ biết khối tập đoàn Phong Hạo là quân đội trực thuộc Việt Nam, đóng quân ở khu vực Tam Giác Vàng này, rồi kẹp lại ở mấy cứ điểm quan trọng này.
Những cường quốc đó sẽ làm như thế nào?
Chắc chắn sẽ nghĩ đủ mọi loại cách để hoàn toàn nhổ được cái gai trong mắt như khối tập đoàn Phong Hạo ra. Nói trắng ra thì chính là nếu kế hoạch của Việt Nam bị bại lộ thì khối tập đoàn Phong Hạo chắc chắn sẽ là vật hy sinh đầu tiên.
“Mẹ kiếp, tôi mặc kệ sau này thế nào, chúng ta thân ở nơi này, trải qua cuộc sống có hôm nay mà không có ngày mai. Bây giờ tôi chỉ muốn anh Phong có thể bình an trở về, còn những cái khác tôi đều không cần.” Lúc này, Long Tuấn Hạo cũng đã bình tĩnh lại nhưng chỉ có giọng điệu là bình tĩnh mà thôi.
Bàn tay siết chặt vào vô lăng đó của anh ta nổi lên gân xanh, các đốt ngón tay lại càng trắng bệch.
“Tôi biết anh Phong chắc chắn không sao. Tôi cảm thấy, lời nói của trung tướng Diệp có ý nghĩa khác, chỉ có điều không tiện nói thẳng ra mà thôi.” Liễu Tông Trạch hơi híp mắt lại, trong đầu nhanh chóng phân tích. Vừa phân tích, vừa nghĩ lại giọng điệu, thái độ và ánh mắt của Diệp Thiên Long khi ấy.
“Két!”
Long Tuấn Hạo đột nhiên phanh gấp, rồi quay đầu lại hỏi: “Cậu chắc chứ? Cậu chắc chắn anh Phong không sao chứ?”
“Đây chỉ là suy đoán của tôi thôi. Nếu không, cậu cảm thấy với tính cách của trung tướng Diệp sẽ bình tĩnh được như vậy sao? Cậu đừng quên, lúc trước ông ấy vì anh Phong mà không ngại quân hàm và cấp bậc của mình cũng phải bảo vệ được anh Phong! Nhưng hôm nay trung tướng Diệp chỉ nói, chúng ta hãy bảo vệ giang sơn thay anh Phong cho thật tốt trước khi anh ấy trở về. Điều này có nghĩa là kêu chúng ta không cần phải quan tâm đến những chuyện khác, mà cứ chuyên tâm bảo vệ khối tập đoàn Phong Hạo cho tốt là được.”
Sự phân tích của Liễu Tông Trạch có cơ sở, khiến Long Tuấn Hạo cũng đã hiểu được một chút. Anh ta gật đầu, rồi lại khởi động xe, tiếp tục lái về phía nơi đóng quân.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!