Chương 3941
“Phù!” Cao Phong thở ra một hơi, liếc mắt nhìn quân hàm thiếu tướng và quân lệnh màu vàng.
Anh cũng không để ý đến thứ này. Nhưng anh cũng muốn cầm những thứ này đến trước mặt Kim Tuyết Mai, nói với cô ấy rằng đây là thành tích chói lọi của chồng cô ấy. Anh còn muốn đưa những thứ này đến trước linh vị của ông cụ Cao nữa, để ông cụ nhìn thấy đứa cháu trai ưu tú của mình. Tuy không phải là cháu trai ruột, nhưng cũng không hề bôi nhọ uy danh của ông năm đó.
Huống chi, một thành công của tướng soái, được đổi lấy bằng sự hy sinh của hàng ngàn sinh mệnh. Quân hàm và quân lệnh nặng trĩu này là dùng sinh mệnh của vô số chiến sĩ Phong Hạo đắp lên, là dùng máu tươi của bọn họ để đúc!
Mà lúc này, lại phải giao nó ra, trong lòng anh quả thực có chút không nỡ.
“Phù!”
Cao Phong lại thở dài một tiếng, sau đó chậm rãi đặt đồ vào trong tay của hai vệ sĩ mặc đồ đen kia. Vệ sĩ mặc đồ đen cầm lấy rồi định rời đi, nhưng anh ta cứ cầm như vậy, mà lại không mang đi được.
Bàn tay của Cao Phong nắm rất chặt.
Ai cũng có thể nhìn ra được anh có chút không nỡ.
Dù sao thì cấp bậc quân hàm thiếu tướng hai sao này cũng chính là một loại công nhận, đó là vinh quang thuộc về Cao Phong anh, là phần thưởng cho kinh nghiệm sinh tử suốt một tháng này của anh.
Ông Trần phải cực kỳ kìm nén lửa giận trong lòng mới không bùng phát ra ngay tại trận. Ông ta ngược lại muốn xem xem, ngày hôm nay trong hồ lô của trợ lý Trương rốt cuộc bán loại thuốc gì. Nếu không thể nói ra được lý do, thì ông ta chắc chắn sẽ không chịu để yên.
Sau cùng Cao Phong vẫn buông lỏng quân phục thiếu tướng ra, trong tay chỉ còn cầm vật thụ phong của Long Tuấn Hạo.
“Cảm ơn giáo quan Cao đã phối hợp.” Trợ lý Trương duỗi tay nhận lấy đồ, sau đó nhẹ giọng nói với Cao Phong.
Anh không nói được một lời, cứ nhìn trợ lý Trương như vậy, trong lòng không nhịn được mà có chút băng giá.
Nếu người nắm quyền nước Việt Nam mà anh yêu da diết là một người lộng quyền như vậy, vậy anh thật sự phải xem xét lại một lần nữa. Anh phải xem xem, một nơi mà mình đã phải vất vả trá giá như vậy, rốt cuộc có đáng giá hay không.
Lúc này, ánh mắt của đám người ông Trần đều tập trung lên người trợ lý Trương. Mọi người thực sự đều đang cố gắng hết sức nhẫn nhịn. Bọn họ thấy bất bình và cảm thấy thật không đáng cho anh. Thậm chí còn cảm thấy rét lạnh trong lòng giống như anh.
Đàn ông trốn tránh trách nhiệm của mình với gia đình để chinh chiến nơi sa trường. Hơn ba mươi ngày chưa từng dừng bước chân lại, bao nhiêu lần rơi vào cảnh cửu tử nhất sinh. Trải qua khó khăn muôn trùng, tổn thất vô số chiến sĩ, cuối cùng mới nắm được Nam Cương, quét sạch Cảnh Đông, chấn trụ Tam Giác Vàng.
Quân hàm thiếu tướng đó của anh, thực sự không chỉ thuộc về mỗi mình anh. Mà nó còn thuộc về vô số chiến sĩ đã chết, những người đã dùng máu tươi và tính mạng của mình, để đắp nên cấp bậc quân hàm này cho Cao Phong.
Nhưng lúc này, quân hàm đã bị lấy lại, mọi nỗ lực của đám người Cao Phong tương đương với việc không nhận được bất cứ sự công nhận nào.
“Cao Phong, tôi hỏi cậu lại một lần nữa. Cậu có đi Tây Vực hay không?” Trợ lý Trương chắp tay sau lưng, đứng ở giữa sân và hỏi Cao Phong.
“Không đi.” Cao Phong lạnh lùng đáp.
“Được, lấy lại cấp bậc quân hàm giáo quan của cậu ta.” Lúc này, trợ lý Trương ra lệnh.
Trong lòng mọi người đều chấn động. Một công thần như Cao Phong trở về, chẳng những không được bất cứ phần thưởng nào, mà còn bị tước mất cấp bậc quân hàm sao?
Cơn giận trong lòng mọi người lại tăng thêm một phần.
Cao Phong hơi cắn răng, nhưng vẫn không nói thêm gì.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!