Chương 3967
Lâm Vạn Quân nói ra không sót một chữ nào về sự phân tích của mình.
Cao Phong nhẹ nhàng gật đầu, chuyện này anh cũng đã từng nghĩ tới.
Nhưng anh sợ sẽ để lại hậu hoạn, cho nên trong một trận chiến cuối cùng ở Nam Cương, Cao Phong đã trực tiếp chém chết tất cả mọi người, hoàn toàn diệt cỏ tận gốc. Lẽ nào, trước khi trận chiến cuối cùng bùng nổ, vẫn còn một vài con cá lọt lưới nữa sao?
Cũng không loại trừ khả năng này.
“Bây giờ phải xem tại sao bọn họ lại bắt Tuyết Mai đã? Là vì tiền, hay là vì thứ gì khác?” Lâm Vạn Quân suy nghĩ hai giây, sau đó ngẩng đầu hỏi.
“Đối phương nói sẽ cho cháu bảy ngày, trong bảy ngày này nếu cháu có thể tra ra được thân phận thật sự của bọn họ, thì phải một mình qua đó, đợi cháu tìm được địa chỉ, rồi lại nói những chuyện khác sau.” Cao Phong hơi cắn răng, loại cảm giác bị người dắt mũi đi như thế này, thật sự khiến anh khó chịu đến cực điểm.
“Bảy ngày…”
Lâm Vạn Quân hơi gật đầu, đáp: “Nếu đã như vậy, vậy chứng minh mục đích của bọn họ cũng không phải là giết chết Tuyết Mai. Cho nên cậu Phong, cậu tạm thời đừng lo lắng, trước khi bọn họ đạt được mục đích, thì nhóm người Tuyết Mai chắc chắn sẽ an toàn. Tất cả mọi người đều đang điều tra chuyện này, tôi tin rằng rất nhanh sẽ có kết quả thôi.” Lâm Vạn Quân khuyên anh vài câu, Cao Phong gật đầu than nhẹ.
Cho dù trong lòng có sốt ruột đến đâu, thì lúc này cũng không có bất cứ tác dụng nào. Cho nên Cao Phong chỉ có thể tạm thời hạ nỗi lo về Kim Tuyết Mai xuống, sau đó dốc toàn bộ sức lực đi điều tra tin tức của đối phương. Đồng thời, cũng xử lý sạch sẽ việc ở thành phố Hà Nội.
Hai tiếng đồng hồ trôi qua, ông Tống bước ra từ phòng phẫu thuật.
“Gia chủ Cao Phong, cậu ta đã thoát khỏi tình trạng nguy hiểm đến tính mạng rồi.” Ông Tống chắp hai tay với Cao Phong, báo cáo với anh một cách cung kính.
“Tốt! Tốt! Vất vả cho các ông rồi!” Cao Phong thở dài một hơi, sau đó không ngừng cảm ơn ông Tống.
Đến lúc này, chuyện về Khúc Đại Minh xem như đã khiến Cao Phong tạm thời yên lòng.
Sau đó anh lại đi xem thương thế của những thành viên khác. Có rất nhiều người đều bị thương nặng, mà trong nhà xác cũng đã đặt ba mươi sáu thi thể.
Cao Phong chậm rãi bước vào trong nhà xác, trong mắt chứa lệ nóng, anh thu toàn bộ gương mặt của ba mươi sáu chiến sĩ này vào trong đáy mắt, ghi nhớ thật sâu trong lòng. Có rất nhiều người đối với anh mà nói cũng không xa lạ gì.
Bởi vì những người có thể được Cao Phong chỉ định để bảo vệ Kim Tuyết Mai, chắc chắn phải tuyệt đối trung thành và tận tâm, đồng thời là người cũ đã theo Cao Phong từ lâu. Anh rất nể trọng bọn họ. Có rất nhiều người, Cao Phong cũng có thể gọi tên bọn họ. Nhưng lúc này, những người này đã thật sự người và người mãi mãi cách xa nhau như trời với đất.
“Những nợ máu kia, tôi sẽ giúp các anh đòi lại. Các anh cứ từ từ mà xem, cho dù đối phương là ai, thì tôi vẫn sẽ khiến bọn họ trả lại gấp mười, gấp trăm lần.” Cao Phong đứng trong phòng, nhìn thấy hai hàng thi thể, cắn răng gầm nhẹ.
“Sắp xếp xuống dưới, an táng long trọng cho bọn họ.” Vừa dứt lời, Cao Phong duỗi tay chà xát gương mặt, tròng mắt lại càng đỏ hồng.
“Anh Phong, chôn ở đâu đây?” Liễu Tông Trạch gật đầu, sau đó nhẹ giọng hỏi.
“Cứ chôn ở gần núi Bồng Thiên đi.” Cao Phong nói ra địa điểm mà không hề do dự.
“Thế này… không thích hợp lắm đâu.” Liễu Tông Trạch dừng một chút, có hơi do dự.
Dù sao thì đó cũng là nơi người sống ở, nếu lập mấy chục tấm bia mộ ở đó, thì vẫn có chút không được thích hợp cho lắm.
“Tôi nói thích hợp là thích hợp. Bọn họ xứng đáng, bọn họ đáng giá, bọn họ trả giá vì tôi nhiều như vậy, tôi phải luôn luôn ghi nhớ bọn họ trong lòng.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!