Chương 4238
Vào khoảnh khắc ấy, cả ông ta lẫn Trần Anh Thảo đều ngẩn mặt ra.
“Hả?”
Dưới ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn, những đồ bên trong chiếc balô đó đều phát ra ánh hào quang lấp lánh rực rỡ.
“Rào”
Ngay sau đó người đàn ông say rượu run tay, đồ đạc bên trong chiếc ba lô cứ vậy mà bị dốc ngược hết xuống đất.
Nào là vòng tay vàng, hoa tai vàng, dây chuyên vàng, thậm chí còn có hai miếng vàng thật nữa.
Ngoài những thứ đó ra còn có rất nhiều tờ tiền đô la Mỹ nữa, tất cả đều nằm rơi lả tả hết xuống đất.
“Anh tìm được kho tiền của Gorden rồi à?”
Hoa Hồng thấy cảnh này, khẽ hỏi.
“Ừ.”
Cao Phong nhìn về phía hai người đằng xa, khẽ gật đầu.
Mà lúc này, vợ chồng Trần Anh Thảo lại bất ngờ đến mức ngẩn hết ra. Nhiều trang sức, nhiều tiền như vậy… Sống cả đời này, họ cũng chưa bao giờ thấy nhiều tiền như vậy.
Chỉ riêng số vàng kia cộng lại thôi mà cũng được khoảng mười cân rồi.
Những thứ này trị giá bao nhiêu tiền vậy?
“Hả? Tôi không mơ đấy chứ? Trời ạ, thế này là thần tài mới ghé thăm nhà chúng ta đấy à?”
Người đàn ông say rượu kia lập tức tỉnh rượu hơn một nửa, mắt nhìn chằm chằm về phía trước, không ngừng nuốt nước bặt.
Sau đó người đàn ông kia vội vàng ôm đồ dưới đất lên, nhét vào trong ba lô.
“Mau đóng cổng lại đi! Đóng cổng! Đừng để cho người bên ngoài nhìn thấy! Mau lên.”
Người đàn ông kia nhanh chóng cất đồ vào ba lô, vừa giục Trần Anh Thảo.
“Không được! Những thứ này không có lai lịch rõ ràng, chúng ta không thể nhận được!”
Nhưng Trần Anh Thảo lại đứng nguyên tại chỗ, thái độ của bà ấy rất quật cường.
“Mẹ nó chứ, có ai ngu thế này không? Có nhiều tiền như vậy thì bà cũng không cần ủ rượu nữa, chúng ta có tiêu cả đời cũng không hết.”
“Mau đóng cổng lại!”
Người đàn ông say kia quay lại quát một câu rồi tiếp tục cất đồ vào ba lô.
“Không được! Không thể nhận được! Đây là tiền không rõ lai lịch, nếu cứ vậy mà bỏ lương tâm sang một bên để nhận thì sẽ gặp tai nạn đấy!”
Trần Anh Thảo chắp tay trước ngực, lẩm bẩm gì đó.
“Bà Trần Anh Thảo này bị ngốc à?”
Hoa Hồng cảm thấy hơi cạn lời, quay sang nhìn Cao Phong rồi hỏi.
“Ừ, bà ấy đúng là hơi ngốc. Năm đó bà ấy cứu được một đứa trẻ, người ta đưa đồ cảm ơn bà ấy, nhưng bà ấy lại không chịu nhận.”
Cao Phong khẽ cảm thán, bây giờ thì anh xác định rằng người phụ nữ trước mặt đúng là người phụ nữ năm đó đã cho anh uống sữa rồi.
Tuổi tác và vẻ ngoài thì có thể thay đổi, nhưng những điểm đặc biệt của tâm hồn mỗi người thì lại rất khó để thay đổi.
“Mẹ nó! Đồ ngu ngày nữa!”
Người đàn ông say rượu kia chửi thề một câu rồi lao về phía Trần Anh Thảo.
“Sư phụ Thanh Tâm đã từng nói rồi, những người qua thô bạo, hay đánh người khác, sau này chết đi thì sẽ bị đày xuống dưới âm tàng địa phủ đấy…”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!