Ánh mắt Chu Cẩn lạnh lùng chống lại ánh nhìn ngả ngớn của anh ta. Anh ta tựa như nhận thua, cong môi cười rồi quay về vẻ đàng hoàng.
Đàm Sử Minh hỏi: “Nếu cậu và Quan Linh có quen biết nhau, vậy cô ấy chưa từng kể cậu nghe chuyện về Lại Tam sao? Chẳng hạn như giữa hai người họ có mâu thuẫn gì không?”
Căn cứ theo lời khai của giám đốc khách sạn Thượng Duyệt, chắc hẳn trong tay Quan Linh đang nắm giữ điểm yếu của Lại Tam, còn điểm yếu này là gì thì vẫn chưa thể tìm được manh mối.
Tưởng Thành chậm rãi uống một ngụm rượu, đáp: “Chưa từng.”
Đàm Sử Minh quyết định đổi cách hỏi khác, ông nói: “Vậy cậu và Lại Tam có quen biết không? Cậu ta có từng nói cho cậu biết gần đây cậu ta bị ai uy hiếp không?”
Nghe xong những lời này, đám người đứng phía sau Tưởng Thành phá lên cười.
Tưởng Thành cũng cười, nói: “Quan Linh và Lại Tam có mâu thuẫn gì thì tôi không biết, nhưng nếu nói người từng mâu thuẫn với Lại Tam thì người đó chắc chắn là tôi.”
Anh ta ngửa ra sau, ra vẻ lười biếng: “Nếu thật sự anh ta bị người khác uy hiếp cũng tuyệt đối không nói tôi nghe.”
“Hai người có mâu thuẫn gì?”
“Dáng vẻ anh ta quá hèn hạ, tôi thấy chướng mắt nên đánh anh ta một trận. Cái này có được tính là mâu thuẫn không?”
Đàm Sử Minh muốn nổi cáu.
Tưởng Thành nói tiếp: “Nói thật nhé đội trưởng Đàm, ông hỏi sai người rồi, tôi vừa từ chỗ khác về thành phố Hải Châu khoảng nửa tháng nay, hoàn toàn không biết gì về tình hình ở đây.”
“…”
“Người cần bắt ông đã bắt về. Quán nhỏ vừa mới khai trương, nhiều anh em đang chờ kiếm cơm, nếu chậm trễ nữa e là không hay.”
Giọng điệu anh ta không còn vẻ tùy tiện như vừa rồi nữa, đáy mắt trầm xuống, ánh sáng chiếu lên hàng chân mày cao, sắc mặt lạnh băng, trông hơi nhợt nhạt, hiếm thấy được vẻ nguy hiểm này.
Đàm Sử Minh đã hiểu, Tưởng Thành ra mặt là đang thay Hạ Vũ đuổi người. Trông có vẻ như anh ta đang trả lời từng câu hỏi nhưng thực tế chẳng nói gì.
Đàm Sử Minh tinh ý không hỏi nữa, cũng không lãng phí nhiều thời gian, ông chỉ hỏi theo lệ: “Từ trưa ngày 23 tháng 7 đến rạng sáng ngày 24 cậu đang ở đâu?”
Tưởng Thành nghĩ một hồi, nói: “Tôi uống say nên ở đây ngủ một buổi.”
Chu Cẩn truy hỏi: “Ai có thể làm chứng cho anh?”
Tưởng Thành thấy rốt cuộc cô cũng nói chuyện nên nở nụ cười: “Mọi người ở đây đều có thể làm chứng, nhưng nếu em còn chưa tin—-” Anh ta giơ tay chỉ vào camera ở góc tường: “Đó là bằng chứng tốt nhất. Như vậy đã đủ tin tưởng tôi rồi chứ em gái cảnh sát?”
Mặt Chu Cẩn vẫn không đổi sắc: “Chúng tôi sẽ lấy một phần đoạn ghi hình mang về, làm phiền các anh phối hợp với công việc điều tra của cảnh sát.”
“Không thành vấn đề.”
Anh ta xòe tay với Chu Cẩn nhưng cô vờ như không thấy gì, vẫn không cầm lấy.
Tưởng Thành hậm hực lấy về, nói: “Hẹn gặp lại.”
***
Đàm Sử Minh và Chu Cẩn rời khỏi Phượng Hoàng Lửa, lúc ra ngoài, Chu Cẩn dừng lại nói rõ với Đàm Sử Minh: “Sư phụ, cháu muốn ra con hẻm phía sau quán bar quan sát lần nữa.”
“Sao vậy?”
“Không sao ạ, chỉ là trong lòng vẫn chưa hiểu rõ, tại sao hôm qua Lại Tam lại phát hiện được cháu theo dõi anh ta.”
Đàm Sử Minh nhìn cô đang nhếch môi, tựa như không thể chịu thua nên cười nói: “Tiểu Triệu đến đây, cậu đi cùng Chu Cẩn ra sau quán bar quan sát một lúc đi.”
Triệu Bình bị gọi tên nên lập tức trả lời, bỏ công việc trên tay xuống, theo sau Chu Cẩn vào trong quán bar Phượng Hoàng Lửa lần nữa.
Tưởng Thành thấy Chu Cẩn quay lại nên nhướng mày nói: “Cảnh sát Chu, thế này là không bỏ được anh sao? Đã đi rồi còn quay lại.”
“Đi điều tra.”
“Cần anh đi cùng không?”
“Không cần.”
Chu Cẩn dẫn Triệu Bình đi, bắt đầu từ chỗ phát hiện ra Lại Tam, dựa theo đường đi hôm đó để xem xét lần nữa.
Lúc Lại Tam đến quầy bar đã nói gì đó với nhân viên pha chế, sau đó hắn ta vào lối thoát hiểm để ra phía sau.
Cô ra khỏi cửa, lẳng lặng đứng trong con hẻm.
Hôm đó Lại Tam phát hiện ra cô, nhờ vào điểm mù của khúc cua để đánh lén cô. Cô theo phản xạ tự nhiên tránh thoát, Lại Tam thấy vậy đã kinh ngạc thốt lên một câu.
Lúc đó cô hoảng sợ, đầu óc như bị chết máy không thể nghĩ gì được, hoàn toàn không nghĩ nhiều về câu nói của Lại Tam—
“Mẹ nó, quả nhiên có cảnh sát ngầm.”
Quả nhiên?
Triệu Bình bên cạnh thấy cô rề rà không có hành động gì nên hỏi: “Đàn chị, chị đang nghĩ gì vậy?”
Chu Cẩn nói: “Tôi không chắc nữa.”
Không chắc Lại Tam đã sớm phát hiện ra mình hay chưa, cũng không chắc anh ta có phải đang cố ý dẫn mình đến con hẻm này không.
Triệu Bình nghe cô trả lời mơ hồ, cũng không nghĩ nhiều, quay lại nói: “Chị bị hoảng sợ không ít nhỉ? Chị cũng thật là, nếu giáo sư Giang không xuất hiện thì chẳng biết đã xảy ra chuyện gì, chị không biết bọn em lo lắng thế nào đâu.”
Chu Cẩn nói: “Đừng lảm nhảm với chị.”
Triệu Bình bị cô mắng nên giận hờn hừ một tiếng, định đấu võ mồm lại nhưng nghĩ đến Giang Hàn Thanh, cậu ta bèn thay đổi chiến lược, dùng chiêu sát thủ: “Em không lảm nhảm nữa, chưa đến lượt em nói đâu? Chị là hoa đã có chủ rồi, em không chọc nổi.”
Chu Cẩn cau mày, hung dữ trừng cậu ta: “Cậu thiếu đòn à?”
Triệu Bình lập tức bày ra vẻ mặt nịnh nọt, lấy bao thuốc lá trong túi ra, đưa cho cô một điếu.
Chu Cẩn không nhận lấy. lạnh lùng nói: “Không hút.”
Triệu Bình lấy bật lửa ra.
Cậu ta vừa châm điếu thuốc vừa nói năng không rõ ràng: “Chị đừng giận, mau già lắm. Chị nói xem chị đã kết hôn rồi mà tính tình còn xấu thế này, cẩn thận giáo sư Giang người ta không chịu được, bỏ chị luôn đó.”
Cậu ta dừng một lúc rồi cười hì hì nói: “Cũng không đúng, nếu anh ấy không chịu được liệu vừa ý chị à? Dù gì thanh niên đẹp trai tài giỏi như giáo sư Giang chắc chắn không thiếu phụ nữ đâu?… Đàn chị, em tò mò ghê, rốt cuộc chị làm thế nào mới lừa được người vào tay vậy?”
Chu Cẩn véo tai cậu: “Cậu còn nói nữa hả?!”
Triệu Bình vừa đau vừa cầu xin tha thứ: “Không nói nữa, không nói nữa! Ôi ôi, mau buông tay, rớt điếu thuốc của em…”
Chu Cẩn buông cậu ra, yên lặng quan sát một vòng con hẻm nhỏ, khoát khoát tay nói: “Được rồi, chúng ta về thôi.”
Triệu Bình gạt gạt điếu thuốc trong tay: “Em trốn chút, hút xong sẽ về, nhanh thôi.”
“Ở trong tổ suốt ngày ăn mì gói, còn thường xuyên hút thuốc.” Chu Cẩn cằn nhằn cậu ta một lúc, cũng không quản nhiều, nói: “Để chị hỏi xem đã lấy đoạn ghi hình chưa.”
Chu Cẩn quay về đường cũ, vừa vào trong đã chạm phải ánh mắt xấu xa của Tưởng Thành.
Trong lối đi không có ánh đèn, cửa đóng lại, tạo thành một khoảng không tối tăm.
“Em vào rồi.”
Anh ta bất ngờ nắm cổ tay Chu Cẩn, cố gắng lôi kéo cô vào một góc chết.
Không gian nhỏ hẹp, hai người đứng rất gần nhau, cô nghe được hơi thở trầm thấp của Tưởng Thành.
Ánh sáng mờ tối, sau thời gian ngắn ngủi đã thích ứng được, lúc này Chu Cẩn nhìn thấy được cái cằm của Tưởng Thành.
Anh ta rất thành thạo việc trả lời câu hỏi của cảnh sát, luôn mang theo điệu cười không đứng đắn, tựa như rất cứng đầu. Còn giờ đây đôi môi mỏng đang không ngừng run rẩy.
Anh ta nhìn cô chăm chú, dường như đang do dự.
Do dự một lúc lâu anh ta mới tìm được cách thức chấp nhận nó, Tưởng Thành thở chậm rãi, dè dặt hỏi: “Em có đang yêu ai không?”
Chu Cẩn lắc đầu, Tưởng Thành vẫn chưa bình tĩnh lại, nhưng khóe miệng không nhịn được cong lên, giống như anh ta lựa chọn tin cô. Anh ta giơ tay lên ôm mặt Chu Cẩn, muốn hôn cô, giọng nói và hơi thở hòa quyện lẫn nhau, càng ngày càng gần.
“Tiểu Ngũ, có vài lời anh vẫn không kịp nói cho em, em chờ anh một khoảng thời gian nữa, chờ anh làm xong vụ làm ăn này rồi anh sẽ quay về. Mọi người ở nhà vẫn khỏe chứ? Thân thể của bố vẫn luôn không tốt, ông ấy có…”
“Tưởng Thành.”
Chu Cẩn cắt ngang lời anh ta, nhìn vào mắt anh, cái nhìn sắc bén như đang uy hiếp.
Cô nói: “Tôi kết hôn rồi.”