Cố Tư Nguyên đằng trước đi thẳng tới ban công, Dịch Tu Văn đi theo phía sau anh ta, đứng bên cạnh.
Ánh đèn thành thị phủ lên hai người một tầng ánh sáng màu bạc. Bọn họ đứng im giữa nơi ồn áo náo nhiệt, Cố Tư Nguyên rút ra điếu thuốc đưa qua.
Dịch Tu Văn nhìn anh ta, không nhận.
"Cai thật?"
"Cai thật."
" Cô ấy không thích, cai là tốt." Bật lửa trong tay vang lên cạch một tiếng thanh thuý, anh ta nghiêng đầu châm thuốc. "Nói thật, tớ cũng định cai thuốc, nhưng bị cậu bỗng dưng giành trước rồi"
Dịch Tu Văn cười nói: "Đừng nghĩ."
"Muốn cai thì cai hẳn đi, nếu không, tớ sẽ đuổi kịp.." Cố Tư Nguyên phun ra một ngụm sương khói.
"Cậu... Không có cơ hội." Dịch Tu Văn bị khói thuốc xông vào đôi mắt, không biết là vì hương vị nicotin trong không khí hay là vì trong đầu hai người đều nghĩ tới cô, tim hơi ngứa ngáy.
"Cái đó không nhất định, mình sẽ dõi theo, tuỳ thời cơ stand by"
Cuộc đối thoại tổng cộng không quá mười câu, hai người đều giữ vững lập trường, mười mấy năm anh em, nói ra được là tốt rồi.
Thật ra Trần Giới cho rằng, nếu như lúc đó Cố Tư Nguyên tỏ ra quan tâm hay bắt đầu hành động, thì kết quả cũng vẫn không thay đổi.
Tô Lạn đối với Dịch Tu Văn, có thể nói là vừa gặp đã yêu, nói cách khác là nhất kiến chung tình, anh ta gặp Tô Lạn không đúng thời điểm, Tô Lạn đã sớm có tình cảm với người khác, nếu như anh ta có hành động cũng không thể chiếm được trái tim cô.
Cho nên hai người đã nói thẳng ra như vậy, Cố Tư Nguyên cũng không đi gây trở ngại hay quấy rầy, thích vẫn thích, bạn bè vẫn là bạn bè, đây là điều tốt nhất.
Trần Giới chỉ biết cảm thán, mấy người họ đều cư xử rất đúng mực, rất tốt, anh ta nghĩ, nếu anh ta đổi thành Cố Tư Nguyên hay Dịch Tu Văn ở thời điểm đó sẽ không xử lí được theo một cách EQ cao như vậy, rốt cuộc lúc đó bọn họ đều chỉ mới 17 tuổi.
17 tuổi đó, là thiếu niên khinh cuồng, tính tình đều bất hảo.
Nói vài chuyện khác xong hai người một trước một sau trở lại ghế ngồi.
Dịch Tu Văn vừa đi ra ngoài chỉ mới hơn nửa giờ, Tô Lạn bị bọn họ tra tấn khổ sở không nói nên lời.
Mặc kệ cô nói gì, Trần Khả cùng mấy người khác vẫn xoay quanh cô, liên tiếp bị chuốc vài ly rượu, bảo dừng lại nhưng bọn họ đều đang cao hứng, đều là bạn bè của Diệp Thanh nên cũng không thể nổi giận.
Cho tới lúc Dịch Tu Văn quay lại ngồi vào ghế lô, Tô Lạn một tay chống đầu, rung đùi đắc ý tất nhiên đã say khướt.
Bên cạnh còn đang còn người rục cô nhanh uống ly rượu, thấy Dịch Tu Văn trở lại, đều thu nhanh lại.
Anh ngồi trở lại bên cạnh cô, vớt ôm vào trong ngực. Tô Lạn rầm rì, còn muốn nằm lên cả trên người anh.
"Tại sao lại uống thành thế này?"
Cố Tư Nguyên thấy vậy cũng nhíu mày.
Dịch Tu Văn ngẩng đầu nhìn lướt sang Diệp Thanh, anh ta cũng có chút say, mồm miệng không rõ hàm hồ nói: "Cậu đừng trách mình, là Trần Khả, mấy người Trần Khả, nhìn chằm chằm cậu ấy, không liên quan tới mình."
"Anh!!" Trần Khả lấy miếng cà chua ném lên người anh ta.
Dịch Tu Văn không nói gì, cúi đầu nhìn người đang say trong lồng ngực, trên mặt bị rượu hun đỏ bừng, híp mắt, không nhìn thấy gì.
"Khó chịu không?"
Cô lắc đầu: "Không khó chịu,chỉ là hơi say."
"Chúng ta về nhà trước"
"Được."
"Có thể đi được không?"
"Có thể."
Dịch Tu Văn kéo tay cô đứng dậy. Đi ra ngoài.
"Tô Lạn! Đừng đi, Tô Lạn, chúng ta uống tiếp, bất phân thắng bại." Diệp Thanh hướng hai người họ gào lên.
Hai người không để ý đến anh ta, so với Diệp Thanh bộ dáng say rượu điên điên khùng khùng, Tô Lạn uống say trông thật ngoan ngoãn, không nháo, không khóc không cười, nếu không phải vì ánh mắt mông lung, bước chân hơi loạng choạng, nhìn qua như uống không nhiều.
Tô Lạn ngoan ngoãn bị Dịch Tu Văn mang lên xe, không biết anh lấy đâu ra một cốc nước ấm, cẩn thận đút cho cô.
"Ngủ một lát đi, một chút về dến nhà."
Cô khẽ ừ một tiếng, chống đầu nghiêng qua nhìn anh, ánh mắt như đang suy tư cái gì đó.
"Đang nghĩ cái gì?" Dịch Tu Văn hỏi cô.
"Không có gì... chỉ là, muốn anh ôm một chút." Giọng của cô như đang kể chuyện, đều đều chậm rãi.
Dịch Tu Văn nở nụ cười, giang hai tay ra: "Đến."
Chỉ nghĩ là cô sẽ dựa vào, không nghĩ tới cô chậm rãi ngồi dậy, chui vào lồng ngực, ngồi khoá ở trên người anh, trong xe chật nên sợ cô đụng tới trần xe.
"Muốn ôm như thế này sao?"
Anh mang theo ý cười, giọng đều đều theo động tác của cô thật mềm mại.
Cô ngẩng đầu nhìn anh: "Ừm, muốn được ôm như thế này."
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!