Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Truyện Sắc Màu Ấm - Tô Lạn x Dịch Tu Văn

Thiệu Khâm không nói gì vỗ vỗ lên đầu con trai:” Bình thường mẹ con cho con coi phim gì? Vẫn chưa đủ hiểu biết sao.” Quả thực là quá mơ mộng.

Mạch Nha khinh thường bĩu môi, nói ẩn ý:” Còn cần mẹ cho con xem sao? Tuổi còn nhỏ con đã chịu đủ cảnh cha không thương mẹ không yêu, cuộc sống nay đây mai đó, tất nhiên là trưởng thành sớm.”

Thiệu Khâm trợn mắt nhìn nó, cuối cùng bất đắc dĩ lắc đầu, con của anh ngày càng lợi hại. Anh bỗng hoài niệm bộ dạng yếu đuối của con trai trước đây, dễ thương hơn bây giờ rất nhiều.

Thiệu Khâm nhịn không được, xoa xoa cái bụng nhỏ của Mạch Nha:” Trước đây con ngoan hơn bây giờ.”

Mạch Nha che bụng, tiếp tục lên án:” Hai năm qua ba có biết con thê thảm bao nhiêu không?”

Thiệu Khâm mỉm cười nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm trang của con trai, phối hợp hỏi: “Ừ?”

Mạch Nha làm ra bộ dạng tức giận:” Thức ăn ở trường học đó con ăn không quen, không ngày nào ăn no. Những bạn nữ trong trường còn cao hơn con! Các bạn đó sao lại khỏe mạnh như vậy?”

Thiệu Khâm nghẹn lời.

Mạch Nha nhìn Thiệu Khâm chỉ lo lái xe không để ý tới nó, tiếp túc oán giận:” Những việc con từng trải này đều là trách nhiệm của ba mẹ, cho nên đồng chí Thiệu Khâm, ba phải chống lại toàn bộ sức hấp dẫn tiềm ẩn, phải có trách nhiệm với mẹcon con. Lần này mẹ trở về tảo mộ, ba phải nắm chặt cơ hội này.”

Thiệu Khâm chậm chạp nhìn nó một cái, khóe môi giật giật:” Ba thấy con có vẻ là không đói, về nhà ăn mì đi, sản phẩm trong nước, không giống mùi vị của thức ăn nước ngoài.”

Mạch Nha ôm đầu kêu lên một tiếng:” Thiệu Khâm, những việc này ba thua kém chú Đỗ, tài nấu nướng của chú ấy rất tuyệt!”

Thiệu Khâm đưa tay lấy một thỏi sôcôla ném vào trong lòng Mạch Nha: “Ăn cái gì cũng không ngăn nổi miệng của con.”

Mạch Nha lẩm bẩm xé vỏ, cuối cùng vẫn là bất mãn oán trách ba nó:” Ba thực sự quá kém, điều kiện của chú Đỗ rất tốt, chắc chắn ba đã bị yếu hơn rồi.”

Thiệu Khâm im lặng nhìn tình hình giao thông phía trước, môi mỏng nhếch lên.

****

Bên này, trên đường đi Đỗ Minh Sâm cũng không nói chuyện, trong xe cực kỳ yên tĩnh. Anh ta quay đầu nhìn vẻ mặt căng thẳng như cũ của Giản Tang Du, hỏi dịu dàng:” Không sao chứ?”

Giản Tang Du chậm chạp quay đầu lại, liền cười nhợt nhạt:” Em rất khỏe.”

” Xem ra thật không giống.” Đỗ Minh Sâm liếc cô một cái đầy hàm ý, vẻ mặt hơi trầm xuống: ” Sắc mặt tái nhợt, môi hơi run, phản ứng của em với anh ta vẫn còn rất mãnh liệt.”

Giản Tang Du bị vạch trần nên hơi ngượng, sinh ra chút tức giận:” Em đã rất kiềm chế.”

Đỗ Minh Sâm nhìn cô dung túng, nói trấn an:” Thả lỏng đi, anh chỉ quan tâm em thôi.”

Giản Tang Du bây giờ đã biết kiềm chế cảm xúc hơn trước kia. Trước mặt con trai, cô cố gắng không tức giận, không nóng nảy. Nhưng lúc nhìn thấy Thiệu Khâm cô lại không kiềm được nhớ lại rất nhiều chuyện cũ, chim bay để lại tiếng – người đi để lại tim, huống chi là rút mắc sâu như thế, khó tránh khỏi cô lại bị dao động.

Đỗ Minh Sâm im lặng lái xe, cuối cùng lí trí cũng chọn nói sang chuyện khác:” Anh trai em và Tiểu Nam như thế nào? Tại sao không trở về cùng lúc.”

“Bọn họ còn có việc chưa làm xong, sẽ về trễ hai ngày”. Giản Tang Du không yên lòng, vẫn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đỗ Minh Sâm lặng lẽ nhìn cô một cái, đạp mạnh ga.

Xe dừng ở dưới lầu phòng trọ của Giản Tang Du, Giản Tang Du nhanh chóng cầm hành lí chuẩn bị lên lầu, Đỗ Minh Sâm đứng dựa vào cửa xe, hơi mỉm cười: “Thật coi anh như xe ôm hả?”

Giản Tang Du bất đắc dĩ dừng lại, xoay người lại nhìn anh ta:” Không phải anh phải trở lại bệnh viện sao?”

Đỗ Minh Sâm bước tới vài bước, đứng trước mặt cô, cúi đầu cẩn thận đánh giá cô, nhìn cô khẩn trương, anh hơi nheo mắt:” Giản Tang Du, không phải em chờ anh đi rồi trốn trong nhà khóc một mình chứ?”

Giản Tang Du liếc anh ta một cái, không nhịn được cười ra tiếng:” Anh vẫn cho là em chỉ là cô bé khóc nhè khi gặp chuyện sao?”

Khóe môi của Đỗ Minh Sâm hơi hơi nhếch lên, tay nhẹ nhàng vuốt tóc của cô:” Cái này đúng rồi, suýt nữa anh nghĩ cố gắng hai năm của em đã uổng phí, lại nhớ đến câu chuyện cũ kia.”

Giản Tang Du nắm chặt tay lại, lòng bàn tay khô ráo mang theo độ nóng, Giản Tang Du vội vàng buông ra, Đỗ Minh Sâm mỉm cười, ra vẻ không sao cả, nhấc vali đi về phía trước:” Anh đưa em lên.”

Giản Tang Du mất hồn đi theo Đỗ Minh Sâm lên lầu, nhìn bóng lưng cao gầy nhưng không yếu ớt của anh ta, sinh ra vài phần hoảng hốt.

Hai năm qua Đỗ Minh Sâm đã giúp cô rất nhiều, ngay cả bác sĩ tâm lí của cô cũng do Đỗ Minh Sâm giới thiệu. Đương nhiên Đỗ Minh Sâm nói với cô, cô cần tìm bác sĩ tâm lí nói chuyện, cô gần như tức đến muốn giậm chân.

Người bình thường đều vô cùng kháng cự việc đi gặp bác sĩ tâm lí. Chưa bao giờ Giản Tang Du cảm thấy mình có vấn đề. Đúng là trong lòng cô rất rõ ràng, mặc dù cô rời khỏi Thiệu Khâm, đến một nơi hoàn toàn xa lạ khác, cô vẫn không thể quên được chuyện cũ kia.

Trái tim của cô vẫn bị khóa, mỗi ngày đều nổi lên sự kiềm nén bi thương, thỉnh thoảng lại nóng nảy vô cớ.

Đó là triệu chứng của bệnh trầm cảm.

Một năm trước, lúc về nước ly hôn, tình trạng của cô đã có sự chuyển biến tốt. Khi đó nhìn thấy Thiệu Khâm, cô không ngờ lại dễ dàng nổi giận như vậy. Thực sự là sau khi trở về, tình trạng của cô lại bắt đầu chuyển biến xấu.

Cô hoàn toàn không nghĩ đến, vấn đề của cô không phải là chỉ cần ly hôn với người kia là có thể giải quyết được. Mãi đến khi bác sĩ Wendy nói với cô, vấn đề của cô đều do chính bản thân cô.

Đỗ Minh Sâm cẩn thận giúp cô cất hành lí, căn nhà này thật lâu không có người ở, nơi nơi đều bị đóng bụi rất dày. Giản Tang Du sắp xếp một chỗ để anh ta ngồi, muốn mời anh một ly nước nhưng chợt nhớ tới tiền nước còn chưa thanh toán.

Đỗ Minh Sâm nói không sao, cô cứ lo cho chính cô, đừng để ý tới anh ta, lại tự nhiên giúp cô vào bếp kiểm tra khí gas, mở cửa sổ thông gió.

Hai người ai bận việc nấy, sắp xếp lại gian phòng. Đỗ Minh Sâm nán lại cho đến thời gian đi làm mới rời khỏi. Trước khi đi còn dặn Giản Tang Du phải nhớ ăn tối, đừng quá vội vàng.

Mãi đến khi Đỗ Minh Sâm đi Giản Tang Du mới thờ ra.

Lúc này trong phòng rất yên tĩnh, thỉnh thoảng có những cơn gió buổi chiều se lạnh thổi vào. Cảm giác kích động đột ngột khi gặp Thiệu Khâm phai nhạt rất nhiều. Có lẽ, bởi vì vừa rồi có người ở chung phòng, ngoại trừ mình ra còn có âm thanh khác và hơi thở khác ở đây, nên làm cho cô không căng thẳng nôn nóng như thế.

*****

Thiệu Khâm đưa con trai về nhà, Mạch Nha vừa vào nhà là chạy vào phòng ngủ của anh, Thiệu Khâm nhìn thằng bé kia không kịp bỏ cặp xuống, bật cười lắc đầu: “Con đang làm gì vậy?”

Giọng nói Mạch Nha phát ra từ phòng ngủ phía xa:” Kiểm tra xem có vớ chân của phụ nữ hay không.”

Thiệu Khâm cởi áo khoác, xăn tay áo lên từng nấc, đi đến tủ lạnh mở cửa, nhìn vào nguyên liệu nấu ăn bên trong:” Tìm được không?”

Mạch Nha mang bộ mặt chán ghét hiên ngang đi ra ngoài, nói ríu rít:” Ba, ba dọn dẹp quá kỹ, ngay cả một sợi tóc dài con cũng không tìm được.”

Thiệu Khâm cầm chai nước ném qua con trai, Mạch Nha nhanh tay bắt được.

Hai cha con đứng ở phòng khách uống nước, xong rồi đưa mắt nhìn nhau, Mạch Nha liếc mắt đánh giá trang trí trong nhà, cười rộ lên:” Ba, ba còn dám nói không nhớ mẹ, từ khi con và mẹ đi căn nhà này vẫn như cũ.”

Thiệu Khâm thản nhiên nhướng mắt, vẻ mặt không thay đổi, tự nhiên ngồi xuống ghế sofa nhìn nó nói: “Ăn mì Ý đi, bình thường ba không nấu cơm ở nhà, không có gì trong tủ lạnh hết.”

Mạch Nha nhìn thái độ liều chết không tiếp thu của anh, nó lại vô cùng bất mãn, nhảy lên ghế sofa, ngồi xổm bên cạnh Thiệu Khâm.

Thiệu Khâm nhíu mày nhìn nó, chân mày Mạch Nha nhíu lại còn chặt hơn Thiệu Khâm: “Đồng chí Thiệu Khâm, cuối cùng bây giờ ba muốn như thế nào, có tài nguyên tốt như con mà không biết tận dụng.”

Thiệu Khâm bật cười vỗ trán, con trai luôn luôn hi vọng cha mẹ có thể ngọt ngào sống chung, nhất là con cái trong gia đình ly hôn, luôn luôn muốn dùng tấc cả biện pháp để kéo cha mẹ về với nhau.

Thật sự Thiệu Khâm có thể hiểu kiểu tâm trạng này của con trai, nhưng hiện tại…..

Còn chưa phải lúc.

Di động trong áo khoác của anh bắt đầu rung lên, lần này là tin nhắn.

Thiệu Khâm cầm điện thoại xem qua, đôi mắt tối xuống, lập tức suy nghĩ nhìn con trai ở bên cạnh, tùy ý vỗ vỗ cái vai nhỏ của con trai:” Con trai, lúc này có chỗ cần lợi dụng tài nguyên rồi.”

Mạch Nha khó hiểu, chớp chớp mắt.

****

Thiệu Khâm đến quán cà phê mới ngồi được một lúc, vị trí đối diện đã có người ngồi xuống. Anh ngước mắt lên nhìn, cảm thấy vui mừng ví thẩm mỹ của Cố Dĩnh Chi đã khá hơn – cô gái này đẹp hơn mấy cô xem mặt trước nhiều.

Khi cô gái kia nhìn thấy khuôn mặt Thiệu Khâm ánh mắt sáng lên, nhưng vẫn rụt rè như cũ, nhỏ giọng nói:” Tôi là Phùng Nguyệt.”

“Xin chào.” Thiệu Khâm lịch sự gật đầu, đáy mắt lại lạnh lùng xa cách.

Phùng Nguyệt thật sự là một cô gái còn nhỏ tuổi, đối với diện mạo anh tuấn lại có phần lạnh lùng rất đàn ông của Thiệu Khâm, nhanh chóng mất khả năng chống cự, trong mắt lập tức xuất hiện một sự dịu dàng:” Tôi nghe nói trước kia anh là quân nhân phải không? Xem ra rất uy nghiêm.”

Tưởng tượng dáng vẻ của người đàn ông anh tuấn trước mắt, mặc bộ quân phục, trong mắt cô gái nhỏ lại sáng lên vài phần.

Thiệu Khâm lạnh nhạt nhìn cô ta một cái, hơi nhíu mày:” Ừ, đã chuyển nghề.”

Phùng Nguyệt khó hiểu, chân mày xinh đẹp nhíu lại, lòng hiếu kì nổi lên:” Tại sao vậy, ba tôi nói lúc ấy anh đã là trung úy.”

Thiệu Khâm lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt bắt đầu lạnh lùng . Từ trước đến nay anh không có tính nhẫn nại, hơn nữa lại là Cố Dĩnh Chi giới thiệu cho anh, anh lại càng không để tâm cho qua.

“Không có hứng thú.” Môi mỏng mấp máy, Thiệu Khâm lạnh lùng phun ra mấy chữ, anh không muốn đề cập đến câu chuyện xưa cũ kia.

Ánh mắt của Phùng Nguyệt tối dần, có chút khó khăn, sau đó lại có dũng khí cười nói:” Vậy bây giờ anh làm gì? Đã ở trong doanh trại nhiều năm như vậy, bỗng nhiên ra xã hội có quen không?”

Thiệu Khâm từ từ nâng tầm mắt lên dừng lại trên mặt Phùng Nguyệt , khóe môi càng dương lên, hứng thú đùa cợt đã rất rõ ràng:” Trước khi cô tới, ba cô đã hỏi tôi câu hỏi giống vậy rồi? Còn cái gì khác để hỏi không?”

Phùng Nguyệt xấu hổ im lặng, sự non nớt trên mặt chỉ còn lại luống cuống.

Thiệu Khâm cũng không muốn làm khó một cô gái nhỏ, vừa nhìn thấy đã biết cô gái nhỏ này còn đang học đại học, anh chậm rãi đứng lên, nói thật lòng với cô: “Thật xin lỗi, như cô đã thấy, tính tình tôi rất tệ. Mà tôi cũng từng ly hôn, hai chúng ta không thích hợp.”

Phùng Nguyệt hơi ngây người, nhìn chằm chằm Thiệu Khâm rất lâu, cuối cùng trên mặt phảng phất chút ửng hồng, ngượng ngùng mấp máy môi:” Không sao, việc ly hôn ba tôi cũng đã nói qua, các người kết hôn không bao lâu thì ly hôn, tôi không màng đến việc này.”

Lần này đến lượt Thiệu Khâm sửng sốt.

Phùng Nguyệt còn nói tiếp:” Tôi thích tướng mạo giống như anh, nếu anh cảm thấy không chán ghét tôi, hai chúng ta thử xem.”

Mi tâm Thiệu Khâm nhíu chặt, phút chốc sắc mặt sa sầm, cứng rắn trả lời: “Xin lỗi, tôi không có hứng thú.”

“Chẳng lẽ anh còn đang chờ vợ trước của anh?” Phùng Nguyệt vô cùng nghi ngờ. Trước khi cô đến đây, đã nghe ba cô nói chuyện của Thiệu Khâm một lần rồi, không phải vợ trước của anh là một diễn viên múa nhỏ bé thôi ư? Lại nghe nói thanh danh cũng không tốt, sau khi kết hôn không bao lâu thì ly hôn.

Tuy nhiên không biết rõ sự thật lắm, nhưng có thể đoán ra tám chín phần, có lẽ là vấn đề tác phong.

Cô gái nhỏ khinh thường bĩu môi: ” Không phải cô ấy đã xuất ngoại sao? Còn đứa con trai kia, nghe nói cũng không phải là con của anh mà đúng không?”

“Ba ơi___” tiếng khóc nức nở của Mạch Nha phá vỡ cục diện bế tắc của hai người. Bóng dáng nho nhỏ đi ra từ phía sau vườn hoa. Gương mặt mắt mũi tèm lem, nhìn nhìn Phùng Nguyệt, giọng nói thút thít: “Chào dì.”

Phùng Nguyệt cau môi lại, cô đã già như thế sao?

Mạch Nha từ từ đi đến bên cạnh Thiệu Khâm ngồi xuống. Giơ tay kéo tay áo Thiệu Khâm lau nước mắt nước mũi. Làm cho tay áo sạch sẽ dính lên một vệt chất lỏng trong suốt, ở dưới ánh đèn càng lấp lánh chói mắt.

Thiệu Khâm lập tức đen mặt.

Mạch Nha hít hít mũi vài cái, nức nở nói: “Ba, mẹ nói con mất vệ sinh, nên mẹ bỏ mặc con rồi. Sau này cho con theo ba, ba sẽ chăm sóc tốt cho con chứ?”

Khuôn mặt Thiệu Khâm cứng ngắc, khó khăn lắm mới nhịn được một trận cười, phối hợp sờ lên đầu Mạch Nha:” Yên tâm, chắc chắn ba sẽ chăm sóc tốt cho con.”

Phùng Nguyệt cười mỉa mai hỏi:” Đây là con trai anh sao?”

Không phải nói là đã xuất ngoại với vợ trước rồi sao?

Thiệu Khâm gật gật đầu, đôi mắt đen nhánh sâu sắc nhìn Phùng Nguyệt:” Nó là con trai ruột của tôi, vừa rồi cô nói muốn thử phải không? Nếu cô cũng thích con nít, tôi sẽ suy nghĩ lại. Đứa nhỏ này cũng không có tật xấu gì khác, chỉ là không thích tắm rửa……”

Phùng Nguyệt khó xử nhìn Mạch Nha.

Mạch Nha túm lấy ống tay áo khác của Thiệu Khâm, cố lau lau mũi:” Dì ơi, con rất ngoan.”

Phùng Nguyệt nuốt nước miếng một cái, phục vu bưng cà phê tới, vừa chuẩn bị đặt trước mặt Phùng Nguyệt, Mạch Nha liền đứng dậy đoạt lấy, uống ừng ực hết sạch: ” Khát muốn chết.”

Phùng Nguyệt nhìn Mạch Nha lại lấy tay áo Thiệu Khâm lau khóe miệng, rốt cục cũng không chịu đựng được nữa, chạy mất dép.

Chờ người đi xa, mặt Thiệu Khâm sa sầm cởi áo khoác ra, nhéo lỗ tai Mạch Nha: “Oắt con, con cần phải diễn như vậy sao?”

Mạch Nha lấy cái gương nhỏ trong cặp ra sửa lại tóc, đắc ý nói: “Cách này là tốt nhất, sau khi về chắc chắn chị này sẽ nói với ba của chị ấy. Sau này ba sẽ không bị bà nội làm phiền nữa.”

Thiệu Khâm nghĩ cũng đúng, nghĩ đến bộ dạng đỏ mặt tía tai của Cố Dĩnh Chi, bất giác anh cười rộ lên, ôm lấy cổ con trai:” Quả thực con trai đã lớn, ý đồ xấu càng nhiều.”

Mạch Nha nheo mắt cười, vươn cánh tay ngắn ngủn đặt lên bả vai Thiệu Khâm, học theo giọng điệu của ba nó:” Đồng chí Thiệu Khâm, có muốn con nói cho ba nghe ý đồ xấu khác không?”
Nhấn Mở Bình Luận