Một lần nữa gặp Dịch Tu Văn là vì Diệp Thanh.
Diệp Thanh là bạn học cùng lớp của cô. Anh ta rất nổi tiếng trong trường, thân hình cao ráo đẹp trai, gia thế tốt nên rất nổi tiếng, toàn bộ Trung học F không ai là không biết.
Cho nên Diệp Thanh chú ý tới Tô Lạn — vì con người này chuyển tới đây một tháng nhưng chưa nói với mình một câu.
Diệp Thanh có cho người đi nghe ngóng, nghe được chút tin đồn về cô, nhưng anh ta lại phát hiện ra chẳng ai hiểu được Tô Lạn. Tất cả những điều này anh ta cảm thấy cô có một tầng bí mật được dải lụa che lấp, cảm giác thần thần bí bí, Diệp Thanh cảm thấy cực kỳ hứng thú nên có ý nghĩ bất hảo, nhân một dịp một lần tổng vệ sinh anh ta đổi chỗ ngồi ra phía sau, làm bạn cùng bàn với Tô Lạn.
Diệp Thanh hào hứng đem toàn bộ sách vở và đồ dùng chuyển đến bên cạnh sau đó ngồi xuống, chống đầu nghiêng người nhìn chằm chằm vào cô. Nhìn suốt một tiết tới mức đôi mắt như muốn khoét trên người bên cạnh một cái lỗ, không nói một câu, kết quả gì cũng không ra chỉ ra một cái kết luận rằng - đây chính là một mỹ nữ.
Tô Lạn bị anh ta nhìn cả một tiết nên thấy mất tự nhiên, rốt cuộc cũng không kiên nhẫn nữa nên dừng tay quay sang hỏi:
"Cái gì?" Cô bĩu môi, không thể che dấu sự không kiên nhẫn của mình.
Diệp Thanh nhướng mày nói "Ngồi cùng bàn học sinh mới làm tinh thần phấn trấn lên."
"Thần kinh." Tô Lạn coi như anh ta như là đang trúng độc quá nặng.
Thời gian sau này quan hệ của hai người đã tốt lên, Diệp Thanh rất thích nói đùa, Tô Lạn ngẫu nhiên cũng sẽ đối đáp lại hai ba câu. Cùng cô ngồi chung bàn một thời gian nữa, anh ta phát hiện cô giấu bên trong vẻ lạnh nhạt cao ngạo là một mặt đơn thuần lại đáng yêu, Diệp Thanh thích người như thế này, thường xuyên qua lại hai người bỗng nhiên thành bạn tốt.
Đầu tháng 11, là sinh nhật của Diệp Thanh, anh ta mời Tô Lạn. Tô Lạn khó có thể tin rằng Diệp Thanh là người không đứng đắn như vậy mà lại là chòm sao Bò Cạp.
Diệp Thanh nói với cô, sinh nhật anh ta năm nào cũng chỉ cùng mấy người bạn thân tụ tập, đây là lần đầu tiên mời người ngoài tới, Tô Lạn tự dưng thấy rối rắm cùng cảm động.
Sau đó tới ngày sinh nhật của Diệp Thanh, cô đã gặp lại Dịch Tu Văn.
────
Trời đã vào thu, anh mặc một chiếc áo len mỏng, thân mình lười biếng ngồi trên ghế lô, sô pha cạnh cửa sổ sát đất, ngón tay kẹp điếu thuốc lá, vẫn một bộ dáng lạnh lùng, lẳng lặng nghe nữ sinh bên cạnh lải nhải.
Thấy Diệp Thanh cùng cô đi vào, anh nâng đôi mắt lên nhìn bọn họ, cầm điếu thuốc đưa lên môi, hút sâu một ngụm, phun ra làn sương khói mờ ảo đôi mắt hơi nheo lại.
Tô Lạn bỗng chốc trong lòng chấn động.
Thời gian lần trước ngẫu nhiên gặp anh đã qua gần một tháng, về sau Tô Lạn cũng không hề gặp lại anh ở trường, tuy rằng lúc đó xuân tâm thiếu nữ đã động, nhưng qua một thời gian cũng gần trôi đi hết.
Cảm giác đó lại tới một lần nữa.
Anh chỉ ngồi ở đó, trái tim của cô như muốn từ trong cổ họng nhảy ra.
"Ái chà, Thanh Nhi, đây là ai?" Trên ghế lô một nam sinh khác hỏi anh ta, Tô Lạn mới di chuyển ánh mắt, nhìn về phía trên ghế lô còn có hai người khác.
Đây là tiếng nam sinh ngồi đối diện anh, mang cặp mắt kính, nhìn rất đẹp trai.
Diệp Thanh ôm vai cô, vui tươi hớn hở mở miệng: "Cùng anh em giới thiệu một chút, đây là bạn ngồi cùng bàn của anh đây, Tô Lạn."
Tô Lạn môi hé mở nhưng không biết nói gì, chỉ gật đầu xem như chào hỏi qua.
"Xinh đẹp nhỉ, haha" Diệp Thanh cười có chút khoe khoang quay sang nói với cô:
"Tên đeo kính này, tên là Cố Tư Nguyên, cậu đừng nhìn cậu ta bề ngoài văn nhã, nhưng mà bên trong là một tên bại hoại đấy"
"Cút." Cố Tư Nguyên nghe anh ta nói láo, cầm gối trên ghế sô pha ném vào Diệp Thanh.
Diệp Thanh lôi cô né đi, lại chỉ vào nữ sinh bên cạnh Dịch Tu Văn.
"Cô ấy là Trần Khả, là em họ của tên bại hoại kia, còn đây là Dịch Tu Văn. Ở đây toàn là người cùng mình lớn lên, bọ họ cũng học trường chúng mình, đều ở ban nhất, Tô Lạn cậu đừng ngại, đều là người một nhà."
"Ừ." Tô Lạn hướng tới anh cười cười, trong lòng âm thầm nhớ rõ tên anh.
~Dịch Tu Văn~
Trên bàn ăn đã bưng lên vài món, Diệp Thanh chào hỏi xong thì ngồi xuống.
Một cái bàn tròn, Tô Lạn ngồi ở bên cạnh Diệp Thanh, Dịch Tu Văn đứng dậy, kéo một bên ghế cạnh cô ra rồi ngồi xuống.
Hô hấp cô rối loạn, sau đó ngửi thấy được một mùi hương mát lạnh bên cạnh.
Cả bữa cơm Tô Lạn không nói gì, Dịch Tu Văn cũng không nói gì. May mà có Diệp Thanh bên cạnh nên không khí cũng không bị trầm.
Sự chú ý của cô vẫn luôn tập trung ở trên người Dịch Tu Văn. Anh đang nghe bọn họ cãi cọ, có khi cũng cười theo, ngẫu nhiên cũng sẽ đáp lại vài câu. Hình như anh nghiện thuốc lá rất nặng, trong bữa cơm đã hút tới ba điếu thuốc.
Thật ra Tô Lạn luôn không thích mùi thuốc lá, rất nồng, hai người lại ngồi gần, cho tới điếu thuốc thứ ba của anh, cô ngửi mùi thuốc nên sặc, không khống chế được mà che miệng nhẹ giọng ho khan một tiếng.
Không chút dấu vết, cô đã cố đè nhẹ âm thanh của mình lại.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!