Vừa bước chân trước đi một bước, liền bị người phụ nữ kia bắt lấy, chị ta đột nhiên ghé vào tại tôi nói, khi nói chuyện phải một luồng hơi lạnh làm cho cả người tôi run lên: “Đi vội vã như vậy làm gì? Vị trí tình nhân này cô làm rất tốt đấy, sao lại cứ tham lam đi quyến rũ cậu ba vậy?”
Người đến không tốt, lại là vì Lục Kính Đình, cho dù tôi có vò đầu bứt tai cũng không thể nào nghĩ rằng chị ta sẽ làm ầm ĩ như thế này, cái tình huống gì đây.
Kết quả là cô gái bên cạnh chị ta chen thêm một câu khiến tôi bỗng nhiên nhận ra: “Chị Nam, em thấy người phụ nữ này không đẹpbằng một nửa chị, sợ rằng chị ta đã quyến rũ cậu ba bằng thủ đoạn không sạch sẽ.
Người phụ nữ tên chị Nam nghe mấy chị em bên cạnh khen ngợi, hai tay ôm ngực, càng cho rằng bản thân thanh cao, cảm thấy mình cao hơn người khác một bậc: “Đừng tùy tiện lấy con chó con mèo để so sánh với tôi.”
Trong lòng tôi sầu muộn, không biết những người này lấy tôi ra làm trò đùa gì.
Kết quả mấy chị em bên cạnh chị ta hừ lạnh một tiếng, tiến lên đẩy tôi ra một cái, cao giọng mỉa mai châm chọc tôi: “Này, tôi cảnh cáo cô, ngày trước chị Nam của chúng tôi là người đẹp nhất ở Non Xanh Nước Biếc, cậu ba đã từng phí rất nhiều công sức lấy lòng chị ấy đấy. Mà cô
Chị ta chậc chậc hai tiếng, sau đó liếc nhìn tôi từ trên xuống dưới một lượt, khinh thường nói: “Chỉ là một con nhóc không có hiểu biếtmới xuất hiện, cậu ba chơi chán rồi, sớm muộn gì cũng bị anh ấy vứt đi như một món đồ chơi.”
Trong lòng tôi hơi giật mình, nghe xong mấy người này nói, sợ rằng người phụ nữ này vẫn mê mệt Lục Kính Đình, mà Lục Kính Đình tùy lúc lại trăng hoa, chuyện gặp hoa thơm cỏ lạ cũng rất thường tình, mà đóa hoa đào tàn có lẽ là một trong số đó.
Cả người chị ta mang đầy vẻ hận thù, lúc
này vẫn trừng mắt nhìn tôi chằm chằm.
Chị ta nói xong, liền được mấy người xung
quanh phụ họa theo.
Tôi lười để ý đến, thấy chị Nam đang đắc ý
vì mấy lời khen ngợi đó, chuẩn bị mắt điếc tai ngơ rời đi, không muốn lại bị chị ta kéo lại nữa, móng tay dường như kẹp vào thịt của tôi, bấm sâu mà sắc bén, trên chỗ da bị bấm vào làm tôi
đau rát."Tôi bảo cô đi sao? Nói đến bữa tiệc này, cũng không phải nhỏ, tôi ở đây cũng không phải nói chuyện với người qua đường như cô nhưng lại có chút liên quan đến cậu ba. Nếu chuyện cô làm gái, mà bị lôi ra trong chuyện làm ăn của cậu ba, cô cảm thấy cô làm mất mặt cậu ba mấy phần đây?”
Chị ta nói đúng, nhưng tôi nghe mà đau tai, tôi cực kì ghét người khác nói làm gái, hai chữ làm làm ăn, hơi cúi mặt xuống, không quan tâm chị ta là ai, tôi lùi lại một bước trực tiếp bỏ đi, tôi nhếch mép cười một nụ cười lạnh lùng: “Nếu cô muốn lôi ra, vậy tại sao bạn phải thông báo cho tôi làm gì?”
Chỉ có thể nói người phụ nữ này sợ tôi làm tới cùng cá chết lưới rách, tuy rằng tôi không hề không chồng chị ta là ai, nhưng nhìn khí thế nhất định là nhân vật có mặt mũi lớn.Mặt chị Nam hơi biến sắc nhưng rất nhanh đã khôi phục lại trạng thái ban đầu, dường như làm tôi cho rằng biểu cảm vừa rồi là do tôi nhìn nhầm.
Sau đó, chị ta vừa nghịch nghịch đầu ngón tay của mình, vừa mày cụp lông mày xuống trả lời tôi: "Mọi người đều đến từ chỗ đó, tôi cũng không muốn làm cô khó xử. Vì vậy, tôi cho cô một sự lựa chọn, tôi hy vọng cô sẽ biết điều.
Tôi không bị lời nói của đối phương đe dọa, chỉ là cảm thấy có thương tiếc cho người đàn ông của chị ta. Chị ta hy vọng tôi rời khỏi Lục Kính Đình, đơn giản là chị ta muốn tìm cho mình một chỗ, xem ra chị ta vẫn muốn rũ sạch mọi thứ với người đàn ông hiện tại sau đó trở lại bên cạnh Lục Kính Đình.
Tham vọng bừng bừng làm người phẫn nộ
Tôi năm chặt lòng bàn tay lại, trong lòngcảm thấy có chút sợ hãi: "Lựa chọn? Để tôi rời khỏi Lục Kinh Đình? Thật xin lỗi, lời này chị vẫn nên nói với anh ấy đi.”
Vừa nói xong, liền cảm thấy có một mũi nhọn đâm xuyên qua cơ thể, ảnh mặt của chị Nam như một cây gậy nóng hổi vừa lấy ra từ lò luyện ngục, đột nhiên đâm xuyên vào người tôi, lồng ngực cũng trở nên ngột ngạt, giống như sợ bị ngàn vạn đạo của đối phương xuyên qua.
“Nói như vậy là cô từ chối?" Giọng nói của chị Nam âm trầm kỳ lạ hỏi tôi, làm lòng tôi bất an không yên, lại gật đầu chắc chắn.
Lúc tôi gật đầu, ánh mắt chị Nam đột nhiên tối sầm lại, mấy chị em bên cạnh chị ta thì thầm nói, chắc là nói điều gì đó về tôi. Tôi cũng có hơi sợ hãi, vừa nghĩ xem chị ta muốn làm gì, vừa nghĩ cách làm sao trốn thoát.
Kết quả là chị Nam không làm gì cả, dẫntheo mấy chị em bên cạnh bỏ đi. Tôi cực kỳ hoài nghi, nhưng ngay sau đó tôi đã bị đả kích.
Người dẫn chương trình của bữa tiệc tiến lên bục sân khấu phía trước, cầm micro cười nói chào mừng các vị khách. Mà người đàn ông đó hình như là cha của Phong Lạc Trung, tên là Phong Thiến, một người làm ăn trong cả hai giới hắc bạch, có biệt danh là Cá Mập Đen, cũng rất lợi hại.
Nhưng vẻ ngoài lại mang đến cho người ta cảm giác phúc hậu, thân người tròn trịa, trên mặt toàn là thịt, nhìn rất nhân hậu, nhưng đôi bị thịt chèn lại nhỏ như hạt đậu thì lại cực kỳ u ảm. Nghe nói rằng ông ta vẫn rất giỏi trong việc dùng người.
Đầu tiên Phong Thiến nói vài lời giới thiệu, sau đó bất ngờ giới thiệu về vợ mình: “Như mọi người đã biết, Phong Thiến tôi đã mất đi ngườivợ yêu quý cách đây không lâu, nhưng trong những ngày tháng khó khăn đó tôi đã gặp được người vợ hiện tại. Với sự tận tâm chăm sóc không kể ngày đêm của cô ấy với tôi, tôi mới có thể đi đến ngày hôm nay.
Tôi không biết nhiều về Phong Thiền, nhưng có rất nhiều chuyện được truyền ra ngoài. Người đàn ông này thay vợ cũng giống như thay áo, nhưng mỗi lần thay vợ đều không thấy tăm hơi đầu, chị Tiểu Tiểu đã từng bí mật nói cho tôi, người vợ bị ông ta bỏ thì cuối cùng sẽ chết không còn xương cốt, tốt nhất cũng bị trở thành gái gọi hạ đẳng.
Ông ta là vị khách mà mọi người ở chỗ chúng tôi không muốn tiếp đón.
Trên mặt nói thì nghe có vẻ hay ho, những vị khách đến tham gia cũng làm bộ ngượng ngùng với vẻ mặt tiếc nuối, đợi đến khi ông tachuẩn bị công bố vợ mới thì tất cả đều tỏ ra
thích thú.
Mà người tôi nhìn thấy bước lên sân khấu lại chính là chị Nam, giống như chú chim nhỏ đang nép vào trong vòng tay của ông ta, làm mọi người không khỏi liên tưởng đến hai sư phụ béo và gầy trong phim tế công.
Hai người họ thể hiện tình cảm vợ chồng đằm thắm trên sân khấu, cho đến khi chuẩn bị bước xuống, chị Nam đột nhiên nhìn tôi một cách ác độc, một cơn ớn lạnh từ lòng bàn chân chạy lên tim, nỗi sợ hãi từ từ lan tràn trong lòng tôi.
Tôi hiểu rằng bản thân sẽ bị người nhìn
chằm chằm đó làm khó.
Đợi sau khi họ xuống, khách khứa tiếp tục ăn uống, vui chơi và làm việc riêng của mình. Mà tôi quan sát từ xa thấy chị Nam kéo PhongThiến nhìn về phía tôi, chị ta vừa nói chuyện với Phong Thiến, vừa nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi xoay người muốn chạy, nhưng lại bị va vào một bức tường thịt, mũi đập vào lồng ngực mạnh mẽ bị đau.
Mùi hương quen thuộc xộc vào mũi khiến sự hoảng sợ của tôi biến mất một cách thần kỳ.
“Sao vậy? Vội vội vàng vàng.” Giọng nói không nóng không lạnh của Lục Kính Đình truyền vào tai, khác xa với những gì tôi tưởng tượng. Khi tôi ngẩng đầu nhìn lên, thấy vẻ mặt lạnh lùng hờ hững, dường như làm tôi nghĩ rằng mình đã xúc phạm anh ấy chỗ nào.
Tôi lắc đầu, xoa xoa mũi, giọng nói vui
mừng của chị Nam từ sau lưng tôi truyền tới :
“Cậu ba.
Tôi không dám quay đầu lại, chỉ cảm thấyảnh mát rực lửa đâm thẳng vào sống lưng.
Lục Kính Đình kéo tôi ra đằng sau người, tuy vẻ mặt lạnh lùng nhưng hành động lại ấn cần che chở, làm cho tôi an tâm rất nhiều.
Nhưng tôi cẩn thận liếc nhìn chị Nam từ phía sau, ánh mắt đó như rắn rết dường như muốn nuốt sống tôi.
“Mấy ngày trước tôi có gửi thiệp mời đến nhà cậu ba, biết được cậu ba đang vướng vào những chuyện vụn vặt, tôi cảm thấy thật đáng tiếc. Không ngờ rằng hôm nay cậu ba vẫn đến, Phong Thiến tôi không tiếp đoán từ xa, xin hãy thứ lỗi cho tôi. "Phong Thiến lịch sự tiến lại gần Lục Kính Đình, nói xong còn nhìn chằm chằm vào chị Nam bên cạnh.
Lúc này mới làm chị Nam thu lại nét mặt, kìm nén lại ánh mắt lấp lánh khi nhìn thấy Lục
Kính Đình.vĐiều này khiến tôi mờ mịt, Phong Thiền này biết chị Nam đang nghĩ gì? Thế thì tại sao văn đi theo chỉ ta, chẳng lẽ không quen đội mũ xanh, giữ thái độ thể nào không sao cả?