Có rất ít đàn ông có mặt mũi không tốt, bắt đầu từ khi họ sẵn sàng lắng nghe ý kiến của tôi để tìm ra cách chơi kích thích của những người không phải cấp thấp, đã chứng minh được những người này vẫn còn một chút kiềm chế, nếu không sẽ không chơi trong một khách sạn cao cấp như vậy.
Có mấy người cúi gằm mặt xuống, sau khi trao đổi ánh mắt, họ đồng ý với cách chơi của tôi, sau đó đến nhờ tôi chỉ bảo làm thế nào để cạnh tranh cụ thể, tôi đứng dậy không chút xấu hổ không ngượng ngùng, nhặt những chai bia trên bàn xếp vào với quần lót mỏng tang rồi đặt tất cả xuống.Nhìn ánh mất tập trung tinh thần của mấy người đó, tôi không nhanh không chậm nói, "Đầu tiên là so tửu lượng, ai uống được gấp đôi chai rượu này mới là đàn ông, tiếp theo là vật cổ tay, lời của người đàn ông phải có chút sức lực mới được, nếu không sau khi lên giường chơi được hai cái thì chán lắm."
Tôi híp mắt lại, khóe miệng kéo ra một nụ cười thậm thủy, dùng ánh mắt mờ ám nhảy mặt với bọn họ một cái.
Sau khi nghe những lời vừa rồi của tôi, mấy gã đàn ông ngay lập tức cười to, thế nhưng mỗi người bọn họ lại mang một ý nghĩ xấu xa, ở đây không ai muốn bị mất sĩ diện, càng không muốn bị một người phụ nữ cảm thấy bạn không thể, do đó mơ hồ có thể cảm thấy một mùi thuốc súng lan ra.
Tôi ở bên cạnh thưởng thức nhìn họ rót vàomiệng từng ngụm rượu, người phục vụ giữa chừng còn đưa lên vài chục chai, tất cả đều bị uống hết.
Người ta vẫn nói rằng trong lòng người phụ nữ luôn so bì, thế nhưng khi người đàn ông muốn ganh đua còn đáng sợ hơn bất cứ ai khác.
Chỉ trong mười phút hơn, mấy người đó đều uống rượu đến xiêu vẹo lảo đảo, miệng thì mắng chửi mấy câu mê sảng. Sau đó có hai người thắng trong ván cược uống rượu kia, bắt đầu lảo đảo quỳ gối xuống bên bàn, so vật cổ tay.
Tôi ở chính giữa thì thêm dầu vào lửa, "Mấy
người uống thành như vậy rồi có còn chơi được không đó?"
Còn có một tên thô tục nằm bên cạnh ba người, vừa mới uống xong đã ói ra, sắc mặtxanh mét năm ở đó.
"Không nên hỏi một người đàn ông có được hay không, đàn bà như cô đúng là một chút năng lực để phân biệt cũng không có." Trong đó có một người đã say đến ánh mắt còn không mở lên được nhưng vẫn không quên tôi đã nói gì. Sau đó, có một tiếng kêu hào phóng ở phía đối diện nhanh chóng lấy tay qua.
Tôi lạnh lùng ngồi giữa hai người họ, nhân lúc bọn họ không chú ý tới, vừa mặc vào lại quần áo đã bị lột ra, vừa nhìn hai người họ vật tay với nhau.
Tôi của bây giờ giống như ngồi trên thuyền lắc lư, dáng vẻ yếu ớt sợ bị người khác bắt được.
Vật qua vật lại mấy lần, hai người trực tiếp gồng tay lên, hai tay đổi chiến, nhìn vô cùng
mạnh mẽ.Tôi lén lút đứng dậy nói với bọn họ mình đi kêu rượu, bọn họ chẳng những không thèm quan tâm tôi mà còn quát lớn bảo tôi tránh ra tôi sợ hãi bước ra cửa.
Mới vừa bước ra cửa đã gặp được chị Nam tới kiểm tra, trong lòng tôi không khỏi sợ hãi lộp bộp một chút.
Chị Nam cũng không nghĩ tới vừa mới tới cửa thì đã gặp được tôi, cô ta sửng sốt một chút.
Ánh mắt của cô ta lướt qua bả vai tôi, dừng ở đống bừa bộn ở trong nhà, khuôn mặt cô ta khẽ thay đổi, "Cô...
Tôi vội vã bịt miệng cô ta lại, đẩy người ra
rồi đóng cửa lại.
Trước đó chuẩn bị gắng sức phản kháng là bởi vì người đàn ông trong phòng không thựchiện được, bây giờ chỉ cần không bị cô ta đánh thức mấy người trong phòng thì mọi chuyện đều dễ dàng nói ra.
"Chị Nam, tôi sẽ không so đo chuyện cô hãm hại tôi ngày hôm nay, nhưng hãy nói cho rõ ràng, dù gì thì tôi cũng là người của cậu Ba, cô sẽ không được lợi gì cả nếu cô cứ gây rối với tôi.
Giống như vừa mới bò ra khỏi địa ngục trên mặt tôi vẫn còn có chút u ám, có lẽ là vì vậy mà khiến cho khí thế vênh váo tự đắc ban đầu của chị Nam yếu đi một chút, đôi mắt xinh đẹp của cô ta trợn trừng nhìn chằm chằm tôi, sau đó đẩy tôi ra.
"Cái thứ để tiện này, cô cho là mình rất giỏi sao? Đừng tưởng là tránh được lần này thì mọi chuyện đều êm xuôi hết nhé."
Nói xong còn chuẩn bị tiến lên túm lấy tôi,muốn cho tôi biết tay. Tôi vội vàng nghiêng người, đẩy cô ta vào tấm cửa, quay người bỏ chạy vào một thang máy vừa mới mở, cũng không quan tâm xem là ai đi lên mà trực tiếp chạy vào rồi điên cuồng ấn phím.
"Xin lỗi, chờ tôi đi xuống, anh có thể lên lại lầu trên lần nữa." Tôi cúi đầu thở dài, từ từ ổn định lại trái tim đập mạnh. Đồng thời có thể cảm nhận được hơi thở xa lạ bên cạnh, là người vừa chuẩn bị ra khỏi tầng sáu.
"Không sao, nhưng thật ra cô bị sao vậy? Kích động như vậy." Thanh âm của đối phương cực kỳ quen thuộc, tôi không khỏi ngẩng đầu nhìn lên, đối diện là gương mặt của Trương Thiên Hàng.
Có một loại hương vị hoạt bát của thiếu niên, khuôn mặt giờ đã có chút cương nghị bình tĩnh.Tôi sửng sờ ngay tại chỗ, vẻ mặt đối phương cũng kinh ngạc, một lát sau mới buột miệng gọi tôi chị dâu.
Rồi sau đó, thang máy tạch một tiếng mở ra, chị Nam đã dắt theo một đám người ở bên ngoài chờ tối.
"Cô Tân, phạm vi của khách sạn này rất rộng, vẫn là để tôi dẫn cô đi shopping nhé, nếu cô đi một mình thì dễ bị lạc lắm, đến lúc đó ta cũng không biết giải thích với bên cậu Ba thế nào đâu.
Chị Nam mỉm cười nói với tôi, cô ta liếc nhìn người ở phía sau tôi, nhưng từ góc độ của cô ta cũng chỉ có thể nhìn thấy là một người nào đó, cũng không nhìn được khuôn mặt của đối phương.
Tôi như năm được cọng rơm cứu mạng. không chút do dự từ chối chị Nam, "Khôngđược, tôi phải chuẩn bị trở về rồi."
Chị Nam tiến lên túm lấy tôi, cô ta không thèm nhìn người ở phía sau tôi mà chỉ muốn mang tôi đi, "Vậy để tôi tiến cô về
Tôi vội vàng đẩy cô ta ra, đứng trong khe cửa thang máy, không đi ra ngoài cũng không đi vào thang máy, cửa thang máy thỉnh thoảng đóng lại một chút rồi lại mở ra.
"Bản thân tôi có thể tự về được, không làm
phiền tới chị Nam đâu."
Cứ đánh thái cực quyền mãi với cô, chị
Nam là người đầu tiên cảm thấy chán nản, vẻ mặt vừa mới hiền lành được trong nháy mắt đã u ám thêm một chút, cô ta nghiến răng nghiến lợi kêu người bên cạnh kéo tôi đi, còn mạnh mẽ
chống đỡ làm gương mặt dịu dàng.
Tôi không ngừng giãy dụa cho đến khingười đang sau tôi cuối cùng đi lên giúp đỡ.
"Dì ơi, cô gái này coi như là khách tôi mới tới, hay là để tôi dẫn cô ấy đi ra ngoài nhé, không phiền tới cô nữa đâu."
Mặc dù chị Nam cũng đã khoảng ba mươi tuổi, nhưng da cô ta được dưỡng đến vô cùng mịn màng, các đường nét trên khuôn mặt rất căng, trông cô ta cũng không già đi chút nào, nhưng cô ta vậy mà bị một thằng nhóc hơn hai mươi gọi là dì, khuôn mặt cô ta lập tức đen thành than, chuẩn bị chửi ầm lên với người ở phía sau tôi, kết quả cô ta vừa ngẩng đầu lên đối mặt thì vẻ mặt giận dữ đã thoảng cứng đờ trong phút chốc.
"Lạc Trung, là cậu à."
Phong Lạc Trung kéo tôi ra khỏi thang máy, trên mặt anh ta lạnh lùng thản nhiên, chỉ liếc mắt nhìn sắc mặt khó coi của chị Nam, sau đókhông thèm nhìn nữa, "Ừm, tôi có thể dẫn cô ấy
đi được không?"
Tôi nghĩ có Phong Lạc Trung ở đây, người này dù sao cũng hòa hoãn trao quyền cho cấp dưới cho tôi, kết quả là chị Nam còn cứng hơn, "Cái này chỉ sợ là không được, cậu Ba lúc trước đã đưa người giao cho tôi, sau này hỏi tôi người đầu, nếu không đúng sự thật..."
Phong Lạc Trung liếc nhìn khuôn mặt của tôi, không hiểu sao mà nở một nụ cười, "Giao cho dì để dì ngược đãi ấy hả? Tôi không nghĩ vậy đâu."
Ta vô thức quay mặt đi, chặn lại chỗ sưng
đỏ kia, trong lòng nhẹ nhàng thở phào, ít nhất cơ hội thoát nạn là tám mươi phần trăm.
Thân thể mảnh khảnh của chị Nam run lên, ánh mắt thâm độc hung hăng liếc tôi một cái, ngoài miệng lại cười mỉa, "Nói cái gì vậy, côTân là khách mà, làm sao tôi có thể ngược đãi cô ấy được, chỉ là cô ấy vừa mới mất tích một lúc, cũng không biết làm sao mà làm ra vẻ mặt tổn thương như thế"
Rũ bỏ trách nhiệm ngược thì rũ sạch sẽ làm nhưng mà suy nghĩ lương thiện thì không thể tự nhiên mất đi được, tôi tiếp lời của cô ta mà trả lời, "Vừa rồi đi lạc không cần thận đụng phải người của chị Nam, lại không nghĩ tới mình sẽ bị bắt không tha, lúc này vất vả lắm mới trốn đi được."
Tôi cố ý nhấn mạnh từ "Trốn". Nếu cô ta muốn trốn tránh trách nhiệm của mình, vậy tôi đây cũng ném lên người của cô ta, giọng điệu này đúng là không thể chịu được.
Chị Nam hẳn là không bao giờ ngờ tới tôi sẽ công khai thách thức mình nên khuôn mặt cô ta không khỏi khó coi, nhưng cô ta vẫn thậntrọng lên nhìn Phong Lạc Trung, dáng vẻ như có điều kiêng kỵ
Phong Lạc Trung lại chăm chú thâm thủy liếc nhìn tôi, con người đen láy không biết đang
suy nghĩ gì.
Nhưng hình như tôi thấy đó là vẻ thưởng
thức.