Tôi rất lâu không có trả lời lại, tính tình của Lộ khiết vốn đi cũng rất mềm yếu, thấy vẻ mặt của tôi không đúng lắm, vội vàng vảy tay “À, nếu như mà chị không muốn nói ra thì không cần nói đâu, thực ra em cũng..."
“Phải, trước đây là phải, bây giờ có lẽ là không phải. Tôi đã thừa nhận, sự thật đã bày ra trước mặt người khác này tôi cũng không cần phải giấu giếm nữa.
Lộ khiết ngạc nhiên mà trừng đôi mắt, miệng hơi mở ra, rất lâu chưa khép lại, khiến tôi gần như cho rằng nếu chính mình không thừa nhận cô ấy cũng sẽ tin tưởng lời tôi nói váy.Toi che miệng cười một tiếng nhẹ nhất, sở đầu của cô ấy, cảm giác giống như chăm sóc em gái nhà bên vậy "Chẳng qua việc này là bí mặt giữa chỉ và em, đừng nói với người khác đó, ngay cả mẹ của em cũng không nên nói
Là khiết gật đầu như giã tỏi, đỏ mặt mà che miệng lại, nhìn vẻ mặt đơn thuần của cô ấy, chắc hẳn cô ấy cũng sẽ không nghĩ đến nơi ghế gớm gi đầu.
Tôi không quả để ý, đưa cô ấy vào bệnh viện trả tiền thuốc men rồi, sau đó cô ấy dẫn tôi đi đến phòng bệnh, vốn là chuẩn bị đi vào để thăm mẹ của cô ấy, nhưng mà lúc ở cửa phòng thì tôi do dự rồi.
Gặp hay không gặp đều như nhau, nhưng mà trong lòng lại không muốn có liên quan với quá nhiều người, cục diện bây giờ của tôi chưa có chó dữ ổn định gì cả, người đang nhìn chămchúng tôi cũng nhiều, lỡ như có một ngày bị Lục Kinh Đinh bỏ rơi rồi, những người bởi vì Chú Phong mà ức hiếp tới kia sơ là muốn đòi lại ngày càng thậm tệ hơn.
Cho nên vẫn là cố gắng hết mức mà kéo ra khoảng cách
“Chị Tần Ái Phương không đi vào sao? Lộ khiết chuẩn bị mở cửa, nhưng thấy tôi dừng chân lại đứng ở bên cạnh cánh cửa, cũng dùng lại động tác mở cửa
Tôi nhìn xuyên qua cánh cửa số nhìn vào trong, người phụ nữ trung niên vẻ mặt trắng bệnh nằm ở bên trong cách lớp thủy tinh đầy năng trên cửa số cũng có thể cảm nhận được hơi thở suy yếu kia. Mặt cũng trùng sâu xuống rôi.
Tôi lạc đầu, đem một tấm thẻ ngân hàng nhét vào trong tay cô ấy: Trong này có ba tỷ,em dân mẹ của em đến bệnh viện tốt để làm phẫu thuật, sau đó số tiền còn du lại dùng để trả nợ hay là mua đồ ăn ngon bồi bổ cho me của em.
Là khiết bị dọa đến gương mặt xinh đẹp mất đi màu sắc, mạnh mẽ đem thẻ ngân hàng nhét vào trong tay tôi, bước lớn kéo ra khoảng cách với tôi "Ba, ba tỷ? Không không không chị có thể giúp em trả tiền thuốc men là em rất cảm kích rồi, số tiền lớn như vậy, cả đời này của em sợ là trả không hết được.
Tôi đi lên kéo cô ấy lại, giả vờ tức giận. "Không cần em trả, em cứ cầm lấy sắp xếp hợp lí rồi dùng đi.
Cô gái nhỏ mong manh yếu đuối như vậy cho dù không đi bán cũng chưa chắc đã chống đỡ nổi đến lúc kiếm được ba tỷ.
Trong mắt Lộ khiết nhiễm tầng sương mù,dang về nước mát mông lung điểm đạm đáng yếu, khỏe riêng vùng về mà kêu tên của tôi, đó là dáng vẻ ngây thơ nhất mà tôi từng gặp ở có ấy, cho dù là sau đó cả mặt cô ấy cô độc và kiêu ngạo mà đối mặt với tôi, tôi đều có thể hồi tưởng lại dáng vẻ này.
Cô ấy năm chặt tay của tôi, khóc đến tan vỡ "Cảm ơn chị, chị đối với em còn tốt hơn chi ruột của em, ăn tinh của chị đối với gia đình em, em nhất định trả lại cho chị."
Tôi cười nhẹ hai tiếng, không lộ ra thái độ gì, cứ để cô ấy lau nước mắt, nhanh chóng đi làm cho xong việc.
Sau khi bàn giao một phen, nhìn thời gian một chút, tôi chuẩn bị quay về rồi: "Sau này nếu như có khó khăn gì thì gọi điện thoại cho chị, một đứa con gái như em ở thành phố lớn như vậy dẫn theo người mẹ bị bệnh nặng, chị cũngkhông yên tâm
Là khiết vừa đồng ý vừa tiến tôi ra cửa, kêu cho tôi chiếc xe, mắt dõi theo tôi rời đi. Tôi quay đầu nhìn cô ấy, luôn nhìn đến lúc sắp không nhìn thấy, mới thấy cô ấy đi vào bệnh viện.
Tiếp theo đó tôi chỉ cần nghe theo sự sắp xếp của Phong Lạc Trung, vào lúc ba giờ chiều ngày hôm sau gửi tin nhắn cho Chu Phong, đem địa chỉ của nhà khách bây giờ gửi cho anh ta, còn nói năm giờ rưỡi chiều gặp mặt ở dưới lâu.
Vừa gửi đi không quá hai mươi giây, đối phương liền trả lời tin nhắn của tôi, chỉ đơn giản một chữ "Được” như ngàn cần gõ vào ngực, nặng nề không gì sánh bằng.
Tôi đem tin nhân của đối phương cho
Phong Lạc Trung xem, sau đó hỏi dự định tiếp theo đây của bọn họ. Phong Lạc Trung vừa lòng gật đầu, lại không trả lời tôi đang hoàng Tiếp theo đây chúng tôi đã biến để giao hàng, xong rồi sẽ gửi tin nhắn cho có, đến lúc đó thì có có thể thể Chu Phong đi rồi."
Tôi đại khái biết được bọn họ muốn đi bàn bạc giao hàng với người của Tần Phúc, nhưng mà có chút lại không hiểu rõ, Lục Kinh Đình bởi vì Tân Phúc thừa nước đục thả câu, vẫn luôn đối với anh ta bất mãn ở trong lòng, muốn có thể lấy về phần cổ phần giao ra, nhất định là phải đàn áp Tần Phúc, sao lại hợp tác với nhau rồi.
Nhưng việc tôi không nên hỏi, từ trước đến nay cũng không thích lo chuyện bao đồng, gật đầu, Phong Lạc Trung rời khỏi hành động rồi
Một mình tôi không có việc để làm nghi ngơi một lúc, chớp mất đã đến thời gian hẹn,Chu Phong gọi cho tôi một cuộc gọi, nói đã ở dưới lâu
Tôi nhanh chóng bò dậy thu dọn đơn giản một hồi, lúc chuẩn bị đi đột nhiên nhìn thấy đổi bông tai kia, nhớ lúc Phong Lạc Trung đi có nói qua kêu tôi nhớ đeo bông tai.
Nếu như lúc này không đeo, sợ là Lục Kinh Đình sẽ nghĩ nhiều. Cho nên vẫn là lấy ra, đeo lên trên tại, dài tại bởi vì trong lượng kéo dài xuống dưới một chút, mà khiến cho dải tại nó đủ trở nên mỏng hơn rất nhiều.
Tôi xuống lâu rồi, lúc sắp đến cửa xoay tròn, nhìn thấy người đàn ông mặc tây trang cả người nhàn nhạ mà đứng ở ngoài, tuy là quay lưng với tôi, nhưng vẫn như cũ vừa nhìn một cái đã nhận ra anh ta, chính là Chu Phong
Tôi dừng bước chân lại, cứ như vậy mà nhìn từ xa rất lâu, anh mặt áo vest màu xanh ngọc,từ bỏng lưng nhìn đi, lỏng lẻo hơn rất nhiều, quần tây cùng nào cũng màu nơi mắt cá chân xán lên vài tăng, thân thể có thể thấy được nửa mất cả chân lộ ra thon và ốm rất nhiều.
Anh ta đột nhiên quay đầu đối mặt với tôi, cũng trong nháy mắt kia, khuôn mặt quen thuộc kia so với trước đây tăng thêm vài phân bé dâu, con ngươi không còn sắc bén như trước, pha trộn vài tia kín đảo.
Anh ta cười nhạt vẫy tay với tôi, sau đó từ bên ngoài xong vào, đi đến trước mặt tôi, trên người đặc biệt xịt nước hoa nam giới, mùi vị nhạt nhạt, che đi mùi hương vốn có của anh ta.
“Đi đâu nói?" Anh ta hỏi tôi, thể hiện vô cùng tự nhiên.
Tôi đi chầm chậm một lát, chỉ chỉ thang máy "Đi lên, đến phòng của em nói đi.Vòn đi là lời rất bình thường, kết quả lúc Chu Phong vừa năng máy, nhẹ thốt ra một cầu “Có nam quả nữ" khiến câu nói trên của tôi trở nên ái muội không rõ
Vẻ mặt tôi trắng một lát, cười ngại ngùng phản bác. "Cục trưởng Chu thật là biết nói đùa "
"Cũng đúng." Anh ta không để ý mà tóm lược, sau đó đi ở phía trước, dáng vẻ so với tôi còn quen thuộc hơn mà đi vào thang máy, đi với tôi đến phòng của tôi.
Anh ta tìm được nơi ngồi xuống, chính là trên sofa ở bên cạnh cửa sổ sát đất, sau đó không nói một lời mà nhìn tôi từ cửa đi đến trước mặt anh ta, sau đó lại chui qua bên tủ đầu giường lục tìm đồ
Nhà khách không thể đun nước như trong nhà của chính minh cho nên tôi đã chuẩn bị trước đồ uống, tuy nhiên bình thường ChuPhong không thích uống những thứ kia, nhưng mà khách đến nhà thì cũng không thể không để thứ gì lên bàn được.
Tôi ngượng ngùng mà tìm ra đồ uống để lên bàn cho anh ta "Nếu như anh không thích uống, lần sau mới bù cho anh."
Phong Lạc Trung lại không để tôi ra khỏi nhà khách này, nói là gặp mặt anh ta cũng chỉ có thể ở trong căn phòng này, nơi khác không thể đi, cho nên tôi còn có thể chuyển Tequila cocktail gì đó qua cho anh ta được chắc.
Kết quả vượt ngoài dự liệu, anh ta nhìn các loại đồ uống được để trên bàn, tùy tiện chọn một chai cà phê lạnh mà uống, sau đó hỏi tôi: “Nói đi, có việc gì.
Tôi đứng trước mặt anh ta, trước đây không dám dùng loại tư thế nhìn xuống như vậy nói chuyện với anh ta, bây giờ như vậy càng cảmthấy kì lạ hơn, cho nên bản khoanh chán ngôi dưới đất đối mặt với anh ta, giữa hai chúng tôi cách nhau một cái bàn thủy tinh.
Trong phòng vô cùng yên tĩnh, tản ra mùi hương chỉ thuộc về nhà khách. Phần lớn nhà khách sau khi khách đi rồi đều sẽ vào phòng xông hơi một lần, để lúc khách đến ngưi được mùi hương có thể cảm thấy vừa lòng.
“Anh có biết mục đích hôm nay em gọi anh đến, tại sao còn đến?” Tôi đã do dự rất lâu, thực sự là tìm không ra chủ đề để nói chuyện, cho nên chỉ có thể hỏi lời này.
Chân mày của Chu Phong giật giật hai cái, nghiêng người ra phía trước, sáp đến trước mặt tôi, hơi thở nóng bỏng quen thuộc phả trên mặt tôi, dường như là đã tấm nước nóng.
Ngón tay thon dài của anh ta nhẹ nhàng nâng cầm dưới của tôi lên, híp nửa con mắt,lòng mi dài và răm rủ xuống tạo thành một bằng răm, khiến cho đổi người màu nâu của anh ta đen hơn vài phần, bên trong sâu đến mức khiến người ta cảm thấy cả linh hồn đều sáp bị hút đi.
Tôi phản ứng theo bản năng mà trốn tránh, bị anh ta năm chặt, ép buộc tôi đối mặt với anh ta.
"Tân Ái Phương, lần trước em nói không có quan hệ gì với anh rồi, em là người phụ nữ của Lục Kinh Đinh. Lần này vi Lục Kinh Đình mà giữ chân anh, chủ động gặp mặt anh, em có từng lo lắng anh sẽ làm gì em không?”
Trái tim tôi đột nhiên đập thình thịch, là nhịp tim đập bất an, khó khăn nuốt nước miếng, cổ giả vờ bình tĩnh trả lời: "Đương nhiên lọ lăng, mà mà bây giờ Lục Kinh Đinh là kim chủ của tôi, cũng giống như với Chu cục trưởnglực trước vậy lời của kim chủ có thể không nghe sao?"
Lời của tôi nói có một chút tư lợi, đang oán trách anh ta lúc trước bỏ rơi tôi để tôi ở lại bên người Lục Kinh Đình, cũng đang oán trách Lục Kính Đình ở trên người tôi giở trò cũ.
Chu Phong dừng lại một lát, cúi thấp con người, buông lỏng tôi ra, sau đó lại lần nữa kéo cơ thể trở về, vẻ mặt trên mặt phức tạp, nhưng mà cũng không còn nhìn tôi nữa, mà là cả mặt đầy tâm sự nhìn bên ngoài cửa sổ sắt đất.
Hôm nay đã định sẵn là một ngày âm u, chẳng qua hơn năm giờ, những đám mây dây năng bên ngoài đè nặng lên bầu trời thành phố, đem ảnh của mặt trời và mặt trăng đều che lấp, cũng khiến cả thành phố trong âm trầm, đen tối.
Chu Phong đã trầm mặc rất lâu, mới hòa hoãn nói: “Chuyện đó anh hối hận, nhưng lúcđó đối với em là thật lòng cho dù là hôm nay mạo hiếm bị Lục Kinh Đình gây xích rích anh cũng đến gặp em rồi, chính là muốn biểu lộ rõ rằng quyết tâm của anh
Anh ta vẫn nhìn của số như cũ, tôi chỉ có thế ở trên góc nghiêng của anh ta nhìn ra một chức nghiêm túc, ngũ quan căng chặt, vẻ mặt giống như thời tiết bên ngoài vậy khiến người ta không thể đoán trước được.
Tôi nhíu mất, ở trong lời nói của anh ta nghe ra được nội dung, truy hỏi: "Gây xích mích? Có ý gì?
Chu Phong quay đầu nhìn tôi, trước tiên là dừng lại không nói chuyện, sau đó đột nhiên làm ra dáng vẻ bằng nhiên tỉnh ngộ, cười khổ hai tiếng "Xem ra là anh ta vốn không hề tin tưởng em mà, chuyện này cũng không nói với em."cả đầu tôi càng là một mảnh sương mù trong lòng nghĩ chẳng lẽ lời mà Phong Lạc Trung nói với tôi đều là giả dối?
Lúc đang suy nghĩ tìm tòi, Chu Phong đã tiết lộ mọi chuyện cho tôi: “Hôm nay là thời gian Tân Phúc với một đảm côn đồ bên Châu Hải giao hàng anh có được tin tức, chuẩn bị năm giờ rưỡi dẫn người đi bắt tội phạm hiện hành. Nhưng mà bởi vì em mà kế hoạch ban đầu tạm dừng rồi. Mà hàng hóa kia vẫn sẽ bị người ta cướp, mà cái người này chính là Lục Kinh Đình."
Cho nên nó trên bề mặt mà nói thì là giao hàng nhưng thật ra là đi cướp hàng, tôi ngược lại ở trong cái vòng này thường xuyên nghe thấy loại chuyện tương tự như vậy. Cắt đứt hàng hóa của đối phương, sau đó vu oan cho người giao hàng, đặt cho một cái tôi danh đen ăn đen.Nếu như là như vậy danh tiếng của Tần Phúc sẽ bị phá hoại, tìm không được người hợp tác, sau này làm việc gì cũng sẽ không thuận lợi như vật nữa.
Nhưng mà cứ cảm thấy vẫn sẽ không đơn giản như những gì tôi tưởng tượng.