Chương 18: Đêm nay không thể đi
Lúc tôi và chị Tưởng Thanh đi đến lối ra của phố đi bộ, liếc mắt liền nhìn thấy Chu Phong trong đám đông.
Anh ta đang mặc một chiếc áo sơ mi sáng màu, xắn tay áo, nghiêng người cầm điện thoại di động đang gọi cho tôi. Bóng của mặt đồng hồ màu xanh lá cây lóe lên ánh sáng yếu ớt trên cổ tay anh ta, khiển cho người ta cảm nhận được một luồng khí chất thanh lãnh.
Chuông điện thoại vang lên một giây, anh ta như có cảm ứng, bỗng nhiên quay người, đôi mắt còn đen hơn cả ngọc hắc diệu nhìn chằm chằm vào tôi, môi mím chặt, đi về phía tội: "Sao lâu thế?"
Sau lưng tôi tuôn đầy mồ hôi, thở không ra hơi, nói đồ thích nhiều quá, nhìn hoa cả mắt, cho nên mới chậm trễ. Sợ anh ta không tin, còn giơ mấy túi hàng mua sắm cho anh ta nhìn.
Anh ta liếc mắt tới mấy túi đồ một chút, sắc mặt mới dịu đi, duỗi tay về phía tôi, giúp tôi vén lại vài sợi tóc bị gió thổi bay loạn: "Sau không chắc lắm thì cũng mua, cũng không thiếu chút tiền ấy"
Kim chủ sẵn sàng chi tiền cho tôi, đây là điều mà chị em trong giới cực kỳ hâm mộ. Tôi gật đầu nói vâng, vẻ mặt rất đỏ, ngay cả chính tôi cũng không biết là do chạy một mạch tới đây, hay là do trong lòng chột dạ vì lừa dối anh ta.
Chúng tôi nói xong, ánh mắt anh ta quét về phía sau lưng tôi, tôi nói là ở cùng Tiêu Dao, thế nhưng lại không thấy cô ấy, thế là anh ta liền hỏi Tiêu Dao đầu rồi.
"Cô ấy..." Tôi tính nói cô ấy đang trong phòng Wc nhưng sợ kim chủ nghe được tin đồn nên cố ý tới hỏi tôi, tôi chần chờ một lát, chị Tưởng Thanh từ đằng sau tôi đi tới, mở miệng trêu ghẹo: "Một năm
không gặp, cục trưởng Chu một chút cũng không thay đổi, vẫn giống như trước kia cưng chiều Tân Lan lên trời, sớm muộn gì cũng bị anh nuông chiều quá mà sinh hư đấy."
Kim chủ gật đầu với chị Tưởng Thanh coi như trả lời, nhận lấy lời trêu chọc của cô ta: "Còn không phải do chị nuôi tốt, tiểu yêu tinh như thế này, không cưng chiều thì có thể làm sao."
Chị em bên cạnh tôi, chỉ có chị Tưởng Thanh là có thể khiến anh ta nói đùa.
Không chỉ vì chồng của chị Tượng Thanh có chức quan không nhỏ trong thành phố, mà còn một
điểm nữa chính là lúc tôi vừa theo anh ta, anh ta bề bộn công việc nên nhờ chị Tưởng Thanh tới chăm sóc cho tôi.
Chị Tưởng Thanh dẫn tôi vào cái vòng tròn này, thích ứng với thân phận nhân tình, còn dạy tôi không ít bản lĩnh để có chỗ dựa với thân phận này, còn cả thủ đoạn làm sao để mê hoặc đàn ông.
Anh ta rất cảm kích chị ấy, bồi dưỡng cho tôi thành tốt như vậy, ở lại bên cạnh tiếp anh ta hai năm.
"Thích như vậy thì dứt khoát đón về nhà một lớn một nhỏ đứng ngang hàng là được rồi, anh xem thánh bài Macao, Hà Hồng Phúc có đến mấy bà vợ, anh có địa vị, gia thế hiển hách như thế, có hai người
cũng không quá tải." Chị Tưởng Thanh nửa đùa nửa thật nói, còn đẩy tôi về phía anh ta.
kim chủ ôm tôi, trừng phạt gãi lên eo của tôi: "Nhất định là em nói tôi không tốt với em trước mặt chị ấy đúng không, cho nên chị ấy mới vừa thấy mặt tôi đã nghĩ giúp em có phúc lợi".
Tôi sợ nhột nhất, vừa nhăn nhó tránh né, vừa lớn tiếng nói không có, nhưng vẫn không chạy thoát bị anh ta ôm vào lòng, bóp một cái lên mông tôi, sau đó bảo tôi vươn tay ra, đặt một chiếc nhỏ nạm kim cương bằng nhung rất tinh xảo vào tay tôi.
"Đây là cái gì?"
"Gặp phải một chút tình huống đột phát, tạm thời tôi phải về Thanh Hải một chuyến, trước tiên tặng cho em cái này để đền bù."
"Tìm em gấp gáp như vậy chỉ vì muốn đưa cái này?" Tôi kinh ngạc trừng mắt nhìn.
"Không thể thì sao!" Anh ta chép miệng, ra hiệu bảo tôi mở ra: "Nhìn xem có thích không"
Tôi bị kim chủ làm cho khẽ giật mình, suýt chút nữa thì bị thái độ nhất định phải gặp mặt được tôi
của anh ta dọa toát một thân mồ hôi, kết quả không ngờ tới anh ta lại chỉ vì đưa cho tôi một món quà,
ngoại trừ tảng đá trong lòng rơi xuống, theo sau còn là gấp gáp chờ mong.
Tôi nhìn chằm chằm chiếc hộp trên tay, ở giữa có một nút hoa hồng cổ, ấn một cái, chiếc hộp như cánh hoa nở rộ, trong hộp đặt một chiếc nhẫn kim cương màu bạc, bên trên thảm kim cương chừng bốn. carat, dưới ánh đèn quảng trường chiếu xuống cực kỳ rực rỡ.
Đáy lòng tôi run lên, như bị đụng phải thứ gì, đột nhiên thắt chặt lại một chút: "Nhẫn, nhẫn kim cương?"
Trong hai năm qua, kim chủ đã tặng tôi rất nhiều thứ, như quần áo, trang sức, túi xách, đồng hồ đắt tiền, nhưng anh ta chưa bao giờ mua cho tôi một chiếc nhẫn.
Tất nhiên, tôi sẽ không chủ động đề cập đến điều đó, chúng tôi ngầm hiểu rằng chiếc nhẫn là tín vật hẹn ước kết hôn. Anh ta luôn nói rằng anh ta có thể cho tôi mọi thứ trong cuộc đời này, và sẽ cố gắng hết sức để thỏa mãn tôi, duy chỉ có kết hôn và cái danh mợ Chu.
"Không thích?"
Tôi bỗng nhiên lắc đầu: "Thích, thích chứ."
"Thích thì còn không mau bảo cục trưởng Chu đeo lên cho cô, thất thần cái gì thế?" Chị Tưởng
Thanh nhéo sau lưng tôi một chút, nhắc nhở tôi.
Tôi lấy lại tinh thần, đưa tay lên trước mặt Chu Phong, anh ta cầm chiếc nhẫn đeo lên ngón áp út của tôi.
Tôi quên mất mình đọc câu này ở đầu: ngón áp út gần tim nhất, câu nói văn vẻ này ý là ngón tay này. vốn liền với lòng mình, có người đeo nhẫn lên ngón vô danh của bạn, cho thấy nhất định là người này yêu bạn, bởi vì người đó muốn chiếm lấy tim bạn.
Tôi ngơ ngác nhìn vẻ mặt nghiêm túc đeo nhẫn cho tôi của Chu Trần, anh ta đứng ngược đèn.
đường, nửa gương mặt chìm trong bóng tối không nói ra được vẻ sâu sắc, cộng thêm đôi mắt sâu thẳm như thể cả đại dương bao la ẩn hiện bên trong, liếc mắt một cái đã khiến người ta mê đắm, không cách nào tự kiềm chế.
Anh ta xoa đầu của tôi: "Được rồi, sắp đến giờ rồi, tôi phải đến sân bay gấp, em chơi mấy ngày, ngoan ngoãn chờ tôi về."
"Vâng."
Tôi tiễn anh ta vào xe, mãi cho đến khi nhìn chiếc xe mang biển số bốn số tám biến mất thì tôi mới thu hồi lại ánh mắt, quay người chỉ thấy chị Tưởng Thanh khoanh tay trước ngực, hất cằm, dáng vẻ chuẩn bị thẩm vấn: "Nói đi, cậu ba kia là sao? Nếu không phải hôm nay gặp tôi, ba cái mạng cũng không đủ cho cô giấu"
Tôi dứt khoát nói cho chị Tướng Thanh toàn bộ, chuyện Lục Kính Đình không nói, tôi cũng không biết phải xử lý Tiêu Dao thế nào.
"Tốt hơn hết là cô không nên xen vào chuyện của cậu ba Lục. Trắng đen không giống nhau. Chúng ta đã được định sẵn là không thể lại gần người nhà họ Lục. Nếu nhẹ thì sẽ liên lụy đến bản thân cô, nếu nặng, thậm chí có thể ảnh hưởng đến sự nghiệp của Chu Phong. Cô còn nghĩ lúc đó anh ta sẽ có thể bao dung với cô không?"
Chị Tưởng Thanh nhắc nhở tôi, giọng điệu có chút nặng, nhưng đúng là quan tâm tôi. Có điều Lục Kính Đình là một kẻ xấu, chuyện một đêm đều do anh ta mà ra, nhưng một chai rượu kia anh ta đúng là vì tôi nên mới có thể bị đâm sâu như vậy.
Sau khi chia tay chị Tưởng Thanh, tôi bắt taxi quay trở lại chỗ đậu xe, chiếc Bentley đã biến mất, không thấy bóng dáng Lục Kính Đình nữa.
Sau đó Tiêu Dao gọi cho tôi, bảo tôi phải nhanh chóng đến đồn cảnh sát.
Khi tôi nhìn thấy Tiêu Dao, sắc mặt của cô ta không tốt, cả người đang run lên của cô ta không phải là giả bộ, hẳn là bị dọa cho sợ, đang thẩm vấn. Tôi đi lên hỏi làm xong chưa, lúc nào mới có thể di, bên ngoài bỗng nhiên có người bước tới.
Anh ta mặc một bộ lễ phục màu trắng, trông rất quyết đoán, chỉ là một đôi mắt quá nhỏ, quá nhọn, nhìn vào khiến người ta cảm thấy rất căng thẳng.
ng tôi hỏi xe đau, viên cảnh sát làm biên bản nhìn lên thấy anh ta thì như gặp Bồ
tát, lập tức ném đi cây bút trong tay, đưa anh ta lên lầu, bỏ chúng tôi sang một bên.
Người đàn ông đi lên hơn mười phút, đợi đến khi tôi sắp nổi nóng, anh ta mới từ trên xuống.
Anh ta không tiếp tục viết ghi chép, mà trực tiếp đi tới chỗ Tiêu Dao còng tay lại: "Hà Tiêu Dao, phải không? Sợ là cô không thể rời khỏi đêm nay rồi."