Chương 20: Mọi thứ đều giữ lại thủ đoạn
Tôi vô ý thức lấy tay che mắt mình, ngay khi đang ngạc nhiên nghĩ Lục Kính Đình đã bị thương nặng như vậy mà còn có thể tự mình đến. Chiếc Land Rover tắt đèn và từ từ đi đến gần tôi, cửa xe hạ xuống để lộ ra gương mặt người tài xế của Lục Kính Đình. Ông ta gật đầu với tôi, tủm tỉm cười và gọi tôi một tiếng Cô Tân, nói rằng Cậu Ba muốn ông đưa tôi về nhà.
Tôi sững sờ, cảm thấy khó tin khi Lục Kính Đình lại có thể đoán được như vậy. Tôi từ cửa kính nhìn vào trong, thấy ghế đằng sau không có người ngồi nên không kiềm chế được mà hỏi: “Bây giờ anh ấy thế nào rồi?”
“Đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa. Cô và Cậu Ba cãi nhau thì cô nên chủ động làm lành, cô hỏi tôi bây giờ cậu ấy thế nào thì tốt nhất là cô tự mình đi xem sao, có vấn đề gì thì lên xe trước rồi nói
sau".
Người tài xế tủm tỉm cười và nói với tôi, liếc thấy bên cạnh có cảnh sát, tôi ngay lập tức hiểu ra.
Người luôn đứng trên đỉnh cao giống như Lục Kính Đình, mọi lúc mọi nơi đều sẽ có rất nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm vào anh, chờ anh phạm sai lầm thì lập tức kéo anh xuống dưới mà chèn ép anh.
Nếu có người không có ý tốt nghe được tin anh bị thương thì chuyện rắc rối xảy ra là không tránh
được.
Tôi kéo Tiêu Dao lên xe, chờ người tài xế lái xe đi một đoạn xa mới hỏi ông ta về tình hình của Lục Kính Đình. Thấy ông ta liếc nhìn Tiêu Dao, tôi lập tức nói rằng cô ta là người nhà, sẽ không nói lung tung thì ông ta mới nói cho tôi biết rằng vết thương cũ của Lục Kính Đình chưa khép lại, ngài Hoài đâm quả mạnh, miệng vết thương hoàn toàn bị rách ra rồi, bác sĩ nói cần phải tĩnh dưỡng ít nhất nửa tháng.
“Nửa tháng ư?” Tôi sửng sốt nói.
“Vâng, Cô Tân có muốn đến thăm Cậu Ba không?”
Tôi định đồng ý những lời nói ra lại trở thành: “Thôi không cần, rốt cuộc tôi và anh ta không phải là người cùng một thế giới, cho nên không thích hợp có quan hệ gần gũi với nhau”.
Người tài xế nhìn tôi qua gương chiếu hậu, chúng tôi chạm mắt với nhau. Nhìn chung mà nói thì ông ta cũng đã hơn 50 tuổi, cũng đã trải qua không ít gian khổ trên đời nên đôi mắt sáng của ông ta như có thể nhìn thấy được lòng người.
Tôi không hiểu sao mà không dám nhìn nữa, bỗng nghe thấy người tài xế cười nói: “Hôm nay lúc tôi tìm thấy Cậu Ba, cậu ấy vẫn đang hôn mê, tỉnh lại thì việc đầu tiên là bảo tôi đến cục cảnh sát bảo lãnh bạn của cậu ấy ra”
Sau đó, ông ta nói thêm: “Tôi chưa bao giờ thấy Cậu Ba quan tâm đến một người phụ nữ nào nhiều như vậy”.
Tôi không trả lời, Tiêu Dao nghe xong liếc nhìn tôi một cái như muốn nói mau đi đi. Tôi lắc đầu, người
.
ha áy
ūr
ng
k! th
nó
i
g
kh ha
a,
du ra
it
Sau khi tôi bước xuống xe, Tiêu Dao lập tức bóp lấy cổ tội: “Tại sao lại không đi chứ, khi một người đàn ông bị thương, nếu có một người phụ nữ ở bên cạnh hết lòng chăm sóc thì sau một thời gian, anh ta chắc chắn sẽ rung động. Có rất nhiều người phụ nữ tranh nhau để có cơ hội này, chẳng lẽ cô muốn lạt mềm buộc chặt, làm cho anh ta chú ý trước, sau đó chuẩn bị thật tốt rồi mới bắt đầu hành động?” .
“Hành cái gì động chứ, Chu Phong mà biết thì sẽ không để yên cho tôi đâu”. Tôi mặc kệ cô ta, bước vào thang máy.
“Này, cô không hiểu ư, vì sao mọi người đều nói làm việc gì cũng phải giữ lại cho mình đường lui? Đó là đề phòng ngộ nhỡ có chuyện xảy ra thì còn có đường rút lui, nhất là với những người được bao nuôi như chúng ta. Ở ngoài bây giờ phương pháp tán tính đàn ông của các cô gái trẻ rất chuyên nghiệp. Cô chắc là biết chuyện ông chủ Lưu rất chiều chuộng cái cô Hồng chứ, lúc trước cô ta có bầu còn kiêu ngạo như muốn lên trời, giờ thì thế nào, cô đoán xem?”
"Sao vậy? Bị vứt bỏ? Chắc không đến mức đấy đi?” Tôi lắc đầu. Tôi biết Lan Hồng, chúng tôi có duyên gặp nhau vài lần nhưng không đến mức thân.
Nhớ lại lần đầu tiên gặp nhau, cô ta đang lái một chiếc xe thể thao có giá trị hơn mười lăm tỷ đồng như muốn rêu rao khắp nơi. Chiếc xe đó là quà mà ông chủ Lưu mua cho vợ mình để kỷ niệm mười năm ngày cưới. Cô ta đã vừa khóc vừa la hét, đe dọa sẽ treo cổ tự tử nếu ông chủ Lưu không cho cô ta chiếc xe đó.
Tôi không hiểu lắm tại sao cô ta phải làm như vậy, không biết cô ta muốn thể hiện rằng mình được
cưng chiều hay là muốn so sánh với người vợ hợp pháp kia nữa. Nhưng tôi thật sự bất ngờ khi cô ta dám công khai, nhìn là biết cô ta là người rất kiêu ngạo và thích phô trương nên sớm muộn gì cũng sẽ tự mình. làm hại chính mình. Sau này có một lần gặp lại thì không ngờ bụng của cô ta đã lớn.
Có rất ít người đàn ông để cho nhân tình của mình có bầu vì không muốn mang tiếng là lấy ơn báo oán, bỏ rơi vợ con. Chuyện Lan Hồng có bầu đủ để chứng minh rằng cô ta có vị trí quan trọng trong lòng của ông chủ Lưu.
“Không đến mức đấy? Cô thật sự đã quá coi thường những đứa xinh đẹp lẳng lơ bây giờ ở ngoài kia" Tiêu Dao theo tôi vào trong phòng, hừ lạnh một tiếng: “Ông chủ Lưu đang mê mẩn một cô sinh viên, nghe bảo là học trường nghệ thuật, nói không hay thì chính là gái bán hoa, thủ đoạn dụ dỗ đàn ông chả kém gì so với gái bán hoa chuyên nghiệp. Lần trước ở Hào Đình tôi nhìn thấy một người, lúc đang kì lưng thì nhìn thấy, hai chân tách ra, chỗ đó giống như mũi khoan, lại còn non mềm, màu hồng phấn, nhìn càng đẹp khi có ánh đèn chiếu vào. Tôi là phụ nữ mà còn không kìm được nhìn nhiều vài lần thì nói gì đến đàn ông?”
“Lúc đấy ông chủ Lưu đã chết mê chết mệt, nhà cũng không về. Tình hình của Lan Hồng cũng không tốt. Lúc biết ông chủ Lưu mua căn hộ cho cô sinh viên kia, cô ta không ngồi yên được nữa. Ngay ngày hôm đó, khi ông chủ Lưu vừa bước chân rời đi thì cô ta theo sau và đến làm loạn ở căn hộ đó. Nhưng không chỉ không đánh thắng được cô sinh viên kia mà còn bị sảy thai, cái thai đã năm tháng nên ra rất nhiều máu, phải nằm viện nửa tháng. Nhưng mỗi ngày ông chủ Lưu vẫn ở cùng với cô sinh viên kia,
chưa từng đến viện thăm. Cô nói xem trong phòng đang yên đang lành sao có thể bỗng dưng có nước làm trượt chân? Ông chủ Lưu làm kinh doanh nên là người khôn khéo, chẳng lẽ lại không thể nhìn ra được việc này?”
Tổi nhướng mày, cười nhẹ: “Đó là người đàn ông bình thường, nếu là Chu Phong, cô để cho cô ta thử
xem”.
“Cô chắc chắn như vậy?
“Đương nhiên!” Tôi gật đầu một cách tự tin. Dưới ánh đèn, chiếc nhẫn kim cương ở ngón áp út tỏa sáng lấp lánh.
Ngày mà Lục Kính Đình muốn đưa tôi đến nơi đánh bạc của Chu Phong, tôi nhìn thấy anh ta mang theo một người phụ nữ trông giống với người yêu đầu tiên của anh ta. Tôi thật sự đã rất bối rối và lo lắng. Những Chu Phong đã tặng cho tôi chiếc nhẫn này, điều này cho thấy trong lòng anh ta có tôi, nếu không thì không thể tặng cho tôi một thứ như vậy. Đây cũng xem như là một lời hứa.
Tiêu Dao liếc nhìn tôi: “Là ngài Chu tặng?”
Tôi gật đầu.
“Thảo nào cô không sợ hãi." Cô ta cho tôi một ánh mắt coi thường, nắm lấy tay của tôi và đánh giá kỹ càng dưới ánh đèn. Cô ta cười lạnh một tiếng rồi buông ra: “Nhìn độ tinh khiết thế này thì chắc phải mấy trăm triệu. Anh ta tặng cho cô mấy trăm triệu nhưng lại mua chiếc du thuyền giá trị mấy tỷ để lấy lòng người yêu mới. Vậy mà cô còn xem cái này như báu vật”.
“Sao lại có chuyện đó?”
Tôi nghĩ Tiêu Dao đang lừa mình, sau đó thấy cô ta vào facebook, ấn vào một nhóm, trong đó có facebook của một người phụ nữ. Vì không phải là bạn thân nên chỉ có thể nhìn thấy mười bức ảnh được chụp gần đây nhất. Ở hai ngày cuối cùng, cô ta viết “Được anh yêu tặng đó” kèm theo bức ảnh cô ta tự chụp với chiếc du thuyền.
Tôi thấy khuôn mặt đó nhìn rất quen, duỗi tay muốn giành lấy chiếc điện thoại ở trong tay của Tiêu Dao để xác nhận nhưng vô tình ấn quay trở về, khi vào lại thì bỗng nhiên xuất hiện một tin mới được cập
nhật.
Nó vừa mới được gửi đi một phút đồng hồ, hình ảnh là cô ta đang dựa vào lòng một người đàn ông. Hình ảnh chỉ chụp tới ngực nên tôi không thể nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông đó, nhưng tôi không thể không nhận ra được chiếc áo sơ mi màu xanh đậm kia. Đó là quà sinh nhật mà tôi tặng cho Chu Phong, nó được làm thủ công ở Ý và khung cảnh của bức ảnh cũng là ở sân bay!