Chương 22: Ác hơn bất cứ ai
Sao mà tôi lại ngờ rằng sẽ gặp được cô ta ở đây chứ, đúng là oan gia ngõ hẹp mà.
Cô ta cũng thấy tôi nên bưng chén rượu rồi vừa cười vừa đi tới: "Cô Tân Ái Phương đúng không?"
Tôi liếc cô ta một cái rồi hỏi với giọng điệu xem như là khách sáo: "Có chuyện gì à?"
"Không có gì, tôi nghe Chu Phong nhắc tới cô một lần, vẫn luôn muốn gặp mặt chào hỏi, không ngờ rằng hôm nay lại gặp nhau ở đây."
Cùng là nhân tình của một người đàn ông, không đánh nhau là may lắm rồi, lại còn chào hỏi? Chồn chúc tết gà còn tạm được! Tôi cười một tiếng mà cũng chẳng vạch trần cô ta, thái độ cũng khách sáo mà hờ hững, cô ta cũng chẳng làm gì được.
"Tôi kính chị một ly, sau này còn phải nhờ chị chăm sóc nhiều hơn." Tô Ý Kiều cũng chẳng sợ cái mặt lạnh của tôi mà bưng chén rượu tôi vừa đặt lên bàn lên rồi đưa cho tôi. Tôi nhíu mày rồi đưa tay nhận lấy.
Cô ta cụng ly với tôi, tiếng cụng ly vừa vang lên thì cô ta thốt lên một tiếng, hất thẳng ly rượu vào người tôi.
Tôi đứng phắt dậy, ly rượu lăn từ chân tôi xuống rồi vỡ thành nhiều mảnh nhỏ. Tô Ý Kiều vội vàng lấy giấy lau cho tôi, vừa lau vừa nói mình không phải là cố ý, chỉ là trượt tay mà thôi.
Mọi người xung quanh đều quay qua nhìn, Hà Tiêu Dao cũng đứng phắt dậy mà chỉ vào mũi cô ta rồi. mắng: "Cô làm bằng nước chắc mà còn không cầm nổi một ly rượu hả?"
Tôi nhìn thoáng qua đám người, mọi người đều biết cô ta có phải là cố ý hay là không, chẳng qua đều đang đợi xem tôi sẽ phản ứng ra sao mà thôi.
Tôi kéo tay Hà Tiêu Dao để cô ta đừng làm bậy, cố gắng bình tĩnh mà nói với Tô Ý Kiều: "Không sao, đương nhiên là tôi biết cô không cố ý, bộ đồ này là Chu Phong tặng cho tôi vào sinh nhật. Nếu cô đã làm bẩn thì mang về giặt cho tôi rồi trả tôi".
"Tất nhiên là được."
"Đúng lúc tôi có mang theo quần áo để ở trên xe, cô đi với tôi đi" Tôi nói xong rồi đặt ly lên bàn, quay
người đi ra.
Sắc mặt của Tô Ý Kiều thay đổi, nhưng cô ta làm sai trước nên cũng không thể nào từ chối yêu cầu của tôi trước mặt nhiều người như thế được.
Cô ta đi theo tôi, nhưng vẫn rất cảnh giác, sau khi bước vào thang máy cũng đứng cách tôi rất xa.
Tôi hơi mím môi nhưng không nói chuyện, sau khi xuống bãi đỗ xe thì tôi cố ý lượn quanh mấy góc chết của camera giám sát sau đó dừng bên cạnh một chiếc Porsche màu bạc. Tô Ý Kiều cho rằng đây là xe của tôi thì đứng khoanh tay, bảo tôi nhanh lên một chút.
Tôi liếc cô ta với vẻ lạnh lùng rồi cho cô ta một cái tát.
"Chị!" Cô ta bị tôi đánh cho ngẩn người, một lúc lâu sau mới phản ứng lại được, Tô Ý Kiều giận tải mặt cả lên: "Sao chị lại dám đánh tôi!"
"Đánh cô thì sao chứ?"
"Chị chẳng qua chỉ là một nhân tình bị bỏ quên mà thôi, những lúc mà Chu Phong không đi qua chỗ chị đều là ở bên tôi. Mấy ngày qua anh ấy cũng chẳng thèm gọi điện thoại cho chị chứ gì? Chị cho rằng mọi chuyện vẫn giống như trước kia sao? A, còn dám hỏi đánh tôi thì sao à, tôi sẽ để cho chị biết hậu quả của việc đánh tôi!" Tô Ý Kiều nói rồi lấy điện thoại từ trong túi xách ra.
Tôi nhìn chằm chằm cô ta rồi trực tiếp tát vào mặt mình ngay trước mắt cô ta. Lần này tôi còn ác hơn, dùng cả móng tay mà cào, mặc dù tôi không soi gương nhưng dựa vào độ nóng trên mặt, tôi có thể biết nó đã sưng lên cả rồi.
Tô Ý Kiều trừng mắt nhìn tôi với vẻ sợ hãi, có lẽ cô ta đã bị sự ác độc của tôi dọa sợ: "Chị... chị làm cái gì thế hả?"
"Tôi ở bên cạnh Chu Phong hai năm trời, cô cho rằng cái hình tượng mà tôi bảo vệ từng li từng tý trong hai năm qua là có thể bị mấy câu của con gà rừng như cô phá vỡ ư? Tôi nói cô đánh tôi, cô đoán anh ấy tin tôi hay là tin cô?"
Tôi nhìn chằm chằm vào gương mặt ửng đỏ của Tô Ý Kiều, tôi đánh rất có kỹ thuật, sẽ đau nhưng không sưng, cùng lắm là đỏ mấy chục phút là sẽ hết. Cho dù cô ta có tới chỗ Chu Phong để mách lẻo thì tôi chắc chắn rằng anh ta sẽ nghiêng về phía tôi hơn.
Tôi nhếch môi rồi nhìn Tô Ý Kiều, cô ta ngẩng đầu nhìn về phía góc tường, tôi nói: "Đừng nhìn nữa, tôi từng tới khách sạn này rồi, ở đây là điểm mù không ai nhìn thấy đâu"
Cô ta cắn răng rồi nói: "Cô hãm hại tôi!"
"Cũng không phải!" Tôi bước lên trước một bước rồi đưa móng tay của mình mà vuốt ve mặt Tô Ý Kiều. Cô ta muốn rời khỏi bàn tay tôi, nhưng tôi lại bóp lấy cằm của cô ta, ép buộc cô ta phải đối mặt với tôi rồi nói: "Sông có khúc người có lúc, ai mà chẳng có khi đắc ý chứ. Lần này tôi chỉ là cho cô một bài học mà thôi, cô mà còn dám đụng tới tôi thì tôi sẽ phá hủy gương mặt này của cô. Để xem cô còn lấy cái gì mà quyến rũ người khác." Tô Ý Kiều vẫn còn quá trẻ, cô ta bị móng tay dài của tôi dọa cho sợ nên. chẳng dám động đậy, sợ rằng gương mặt xinh đẹp của mình bị phá hủy.
"Cút đi!" Tôi buông Tô Ý Kiều ra, cô ta vội vàng lùi về sau mấy bước rồi nhìn về phía tôi với ánh mắt không cam lòng: "Cô chờ đó mà xem."
Cô ta nói xong thì mới quay người đi vào thang máy. Đứng xa như thế nhưng tôi vẫn có thể nghe được giọng nói nũng nịu tủi thân của cô ta. Tôi cúi đầu nhìn vào kính xe Porsche để xem gương mặt sưng đỏ của mình, tôi bóp mấy lần để xác nhận là vừa sưng vừa đáng sợ rồi mới lấy kem nền ra dặm.
Ai ngờ rằng tôi vừa đóng hộp kem nền lại thì đột nhiên cửa kính xe lại hạ xuống.
Tôi giật nảy mình, nghiêng đầu qua thì thấy gương mặt của Lục Kính Đình gần trong gang tấc.
"Cô cũng ác thật, mặt mình mà còn ra tay mạnh như thế." Anh ta ghé sát tôi, hơi thở nóng bỏng phải vào mặt tôi còn mang theo một mùi rượu nhàn nhạt.
Thứ đầu tiên tôi nghĩ tới là mấy ngày trước anh ta mới bị thương, còn rất nặng thì nhíu mày trong vô thức: "Anh uống rượu à?"
"Uống một chút!"
"Chẳng lẽ anh không biết rằng rượu sẽ khiến cho miệng vết thương của anh càng thêm nghiêm trọng à?"
Không biết là do uống say hay là do ánh đèn của bãi đỗ xe này mà sắc mặt anh nhìn giống như là say rượu: "Giống như cô thôi, trông chờ vào việc vết thương chuyển biến xấu là có người quan tâm đó. Ai bảo cô không có lương tâm chứ, tôi bị thương là vì cô mà lâu thế rồi cũng chẳng tới thăm tôi." Lục Kính Đình cười một tiếng, để lộ ra hàm răng trắng tinh chỉnh tề. Ánh mắt của anh sáng rực, khiến tôi khẽ giật mình, nhưng điện thoại rung lên để tôi tỉnh táo lại.
"Anh điên rồi!" Tôi mắng Lục Kính Đình một tiếng rồi lấy điện thoại ra nhìn. Kim chủ gửi tin nhắn tới, hẳn là anh ta đã biết chuyện tôi đánh Tô Ý Kiều nhưng chẳng hề trách mắng gì cả, chỉ nói là tối nay sẽ về
chỗ của tôi.
Tôi cất điện thoại đi rồi liếc Lục Kính Đình một cái: "Chuyện ngài Hoài là do anh lợi dụng tối trước, anh cứu tôi là chuyện nên làm. Bây giờ anh đã không sao thì chúng ta cũng không ai nợ ai nữa rồi."
Tôi đang định quay người thì thì đột nhiên Lục Kính Đình đưa tay ra, nhiệt độ cơ thể anh khiến tôi sợ hãi: "Cô nói không ai nợ ai là không ai nợ ai à?".
Tôi đang định bảo Lục Kính Đình buông tay thì phát hiện bên cạnh anh có một cô gái vô cùng xinh đẹp, nửa trong sáng nửa gợi cảm, có hơi giống Dương Nhiên. Cô ta đang nhìn chằm chằm tôi với ánh mắt chẳng thân thiện chút nào.