Chương 24: Thủ đoạn
Lúc kim chủ gọi điện thoại cho tôi, tôi đang ở trong xe đọ sức với Lục Kính Đình.
Điện thoại liền bị anh ta nắm trong tay, chuông vang lên một cái, nhìn thấy tên của Chu Phong, tôi vô thức muốn cướp lại, tay anh ta lại dài hơn tay tôi, vừa giơ lên, tôi liền với không tới.
Tôi hô: "Đưa tôi."
"Có bản lĩnh thì tự mình lấy" Anh ta bĩu môi, tôi thấy anh ta trêu đùa tôi như khi làm xiếc thì lập tức tháo cả dây an toàn nhào qua túm lấy cánh tay anh ta. Tay anh ta lại né, ngón tay trượt đến nút nghe trước mặt tôi, còn bật loa ngoài.
"Còn chưa về?" Âm thanh của kim chủ truyền tới, cả người tôi chấn động, nhìn anh ta chằm chằm, thể mà anh ta dám nhận.
"Vâng, đang trên đường." Tôi nén lại nỗi kinh hoàng trong lòng, ổn định lại giọng điệu trả lời.
Vừa dứt lời, Lục Kính Đình liền ném cho tôi, tôi vô thức tiếp được, lại không ngờ anh ta đột nhiên đưa tay về sau chụp tới, toàn bộ chỗ ngồi bị anh ta điều hẳn về sau, anh ta khẽ vươn tay, cả người tôi liền bị
đặt trên đùi anh ta.
Tôi hoảng hốt, suýt chút nữa thì hô lên, ngại điện thoại của kim chủ nên chỉ có thể dùng ánh mắt cảnh cáo anh ta. Anh ta thì nhìn tôi cười cợt nhả, ra hiệu mình sẽ không nói gì, bảo tôi tiếp tục, mỗi nóng bỏng dán lên tại tôi, còn nhẹ nhàng thổi vào, hơi thở nóng hổi phả tới, đầu lưỡi còn vươn ra liếm nhẹ, giống như ngàn vạn con kiến đang cần tới lui.
Kim chủ nghe được điểm bất thường của tôi, hỏi: "Sao vậy?"
Sắc mặt tôi tái đi, vội vàng tăng âm giọng mà trả lời: "Không có gì, uống chút rượu nên trong lòng
buồn bực.
Tôi gấp gáp nói hai câu, nói chỉ còn mười lăm phút nữa là tới nhà, cúp máy xong, tôi đưa tay đánh anh ta: "Nghịch đủ chưa?"
Anh ta tóm chặt lấy bàn tay tôi, tôi chưa từng cảm giác hơi thở giữa nam và nữ lại còn chênh lệch nhau thế này, liền cau mày.
Đầu lưỡi ẩm ướt của anh ta trượt theo tại tôi xuống dưới, lập tức cắn lên cổ tôi.
Tôi hoảng sợ mở to mắt nhìn: "Đừng cắn!"
"Sợ bị người đàn ông của cô trông thấy à?" Anh ta cười khẽ một tiếng, đầu lưỡi vẫn tiếp tục trêu đùa tôi. Tôi đè nén lại, cũng không lay chuyển được anh ta, thực sự bị anh ta tra tấn chịu không nổi, ôm lấy đầu anh ta đặt vào ngực mình: "Cắn đi, anh cắn đi, để cho Chu Phong biết anh động vào người phụ nữ của anh ta, ai cũng đừng hòng sống! Còn cả chuyện của ngài Hoài, tôi sẽ không bao che anh, tôi là người chứng kiến, mọi người chết chung là được!"
Tôi nghiến răng nghiến lợi, bị anh ta dày vò suýt hỏng, gầm gào với anh ta, tức đến nước mắt rưng
g
Tôi rất ít khi khóc, lần trước khóc là do Từ Hoàng ném tôi vào câu lạc bộ của chị Hồng, biết cậu ta bán tồi rồi, cảm giác đó đúng là bị thương. Sau này theo Chu Phong, anh ấy liền không để cho tôi khóc qua lần nào.
Nói ra thì, Chu Phong đối với tôi mà nói, chính là người kéo tôi lên trong lúc nằm trong vũng bùn tuyệt vọng nhất, là người đầu tiên sau khi bố mẹ rời đi chăm sóc tôi, là người cho tôi cảm giác an toàn.
Tôi cảm kích anh ấy, ỷ lại vào anh ấy, có lẽ cũng yêu anh ấy, nhưng từ sau khi gặp Lục Kính Đình, tất cả đều thay đổi.
Anh ta một lần lại một lần mạnh mẽ chen chân vào cuộc sống của tôi, tôi phát hiện tôi không còn khống chế được trái tim mình nữa.
Mỗi lần tiếp cận, sự mập mờ đều khiến tôi xấu hổ cảm giác được cơ thể có phản ứng, có khát vọng.
Tôi cũng cảm thấy mình rất buồn cười, dù cái nghề nhân tình này, tôi cũng muốn cố sống cổ chết giữ lấy một phần trung trinh, cho dù như là gái lầu xanh thì cũng chỉ muốn bán cho một người, không muốn giống như những người khác, hôm nay lên giường với người kia, ngày mai bị chơi chán lại đạp lên giường của người khác.
Trước khi gặp Lục Kính Đình, tôi chưa từng nghĩ sẽ phản bội Chu Phong, nhưng bây giờ tôi thật sự có một ngày, tôi thật sự sẽ vứt bỏ ranh giới cuối cùng của mình, hoặc là giống như lời Lục Kính Đình nói, bị anh ta uy hiếp dự vào khuôn khổ.
Vành mắt tôi đỏ lên, Lục Kính Đình buông tôi ra, dừng lại, hai mắt hẹp dài nhìn chằm chằm tối, lông
mày nhíu lại.
Tôi không biết biểu cảm kia là sao, có lẽ bị tôi đột nhiên trở mặt dọa sợ.
Một người khủng khiếp thế này, chuyện gì cũng có thể dùng tiền giải quyết, người phụ nữ khóc mà anh để khóc trước mặt mình thật sự chẳng có mấy ai.
Anh ta bị tôi làm cho đen mặt, xoắn xuýt nhìn tôi hồi lâu, giật tờ khăn giấy ra đưa tôi: " Tôi đã làm gì cô đâu."
Tôi ném khăn giấy đi, nhân lúc anh ta không còn giam cầm mình thì mở cửa xe, lập tức đi xuống.
"Tôi chịu đủ rồi, tôi là người phụ nữ của Chu Phong, tôi trung trinh một lòng với anh ấy, nếu anh cảm thấy chơi vui, trong cái giới này đủ mô hình khiến anh phải hoa mắt, chỉ cầu xin anh đừng coi tôi là mục tiêu!"
Tôi nghiến răng lưu lại câu này, đóng mạnh cửa xe, tiện tay cản lại một chiếc taxi rồi rời đi.
Tôi ngồi ở vị trí phó lái, mệt mỏi nhắm mắt, nhưng chỉ cần khép đôi mắt lại, không biết vì sao trong đầu tự động hiện lên từng cảnh thân mật với Lục Kính Đình.
Giống như ma làm, khiến cả người tôi đều không bình tĩnh nổi, lửa nóng trong cơ thể bị anh ta châm lên một khắc trước lại nổi lên, cảm giác này vừa nhục nhã vừa kích thích.
Tôi từng trao đổi với chị em trong giới, đa số phụ nữ đều sẽ có cảm giác này, khát vọng một người đàn ông mạnh mẽ chiếm lấy cô, nói trắng ra là thích bị cưỡng.
Loại thích yêu đương vụng trộm với đàn ông, từ một loại phương diện nào đó thật ra thì có đôi khi phụ nữ càng ham muốn loại kích thích này hơn đàn ông.
Lái xe nói đến rồi, làm đứt đoạn suy nghĩ của tôi, tôi bực bội lắc đầu cho quên đi chuyện này, hi vọng sau này sẽ không có bất kỳ lui tới với cái tên Lục Kính Đình này nữa, anh ta không phải người tôi có thể đụng, cho dù cái danh cậu ba hay là kẻ đối đầu lớn nhất với kim chủ của tôi.
Trả tiền xuống xe, tôi mở cửa xe chuẩn bị lên lầu, ánh đèn đằng sau nhoáng một cái, tôi vô thức quay đầu lại, thấy một chiếc xe thể thao quay đầu, nhanh chóng nhoáng một cái đã qua, giống như chiếc mà Lục Kính Đình lái kia.
Trong lòng khẽ giật mình, ánh đèn sáng loáng đột nhiên chiếu từ bãi đậu xe tới, chớp hai lần. Tôi đưa tay ngắn lại trước mặt, ánh đèn tắt đi mới thấy rõ là xe của kim chủ, từ lúc anh ta gọi điện thoại cho tôi
vừa hay mười lăm phúc, thế mà anh ta không có lên lầu, lại ngồi trong xe đợi tôi.
Tôi đi tới mở cửa ghế phó lái, ánh sáng trên nóc xe kéo dài vài giây rồi vụt tắt. Anh ta nửa dựa vào ghế lái, cánh tay trái tựa ra khỏi cửa sổ xe, giữa ngón tay kẹp một điếu thuốc, ánh sáng đỏ rực le lói trong bóng tối, giống như nhịp tim của tôi, thấp thỏm một cách bất thường.
Tối nay anh ta có hơi bất thường, tôi thầm nghĩ không phải vì tôi đánh cô người mẫu nhỏ kia,cho nên anh ta để ý.
Vào lúc tôi đang âm thầm suy đoán, anh ta đột nhiên dập tắt tàn thuốc trong tay, gọi tôi: "Ái Phương."
"Hả?"
Giọng nói của anh ta rất thấp, rất trầm, nghe không ra có cảm xúc gì, giống như loại không vui không buồn vậy. Anh ta hỏi tôi: "Em không thích tôi có người phụ nữ khác à?"
"Đâu có" Tôi lắc đầu, cũng không giấu diếm, đoán chừng cái cô người mẫu nhỏ kia đã phóng đại lên với anh ta, tối dứt khoát nói: "Mâu thuẫn xảy ra tối nay chỉ là hiểu nhầm thôi"
"Ừ" Anh ta khẽ lên tiếng, cực kỳ tin tưởng tôi, không hỏi chuyện có liên quan đến cô người mẫu nhỏ kia nữa, cũng không trách cứ, ngược lại nắm tay tôi, nhẹ nhàng nói: "Vậy còn em, bị thương không?"