Chương 276: Đêm gặp mặt
Tôi giương mắt lên nhìn, xung quanh có rất nhiều người đang xem kịch, tranh thủ cho kịp thời cơ: "Sao nào? Lẽ nào ông không có chứng cứ chứng minh em gái tôi trộm đồ? Vậy thì lời này không thể tính. Hoặc là tôi có thể đưa ông đến cục cảnh sát ngồi, chúng ta từ từ nói về chuyện này”
Mồ hội ông ta đổ như mưa, trong phút chốc những đường gân xanh nổi lên trên trán. Không nói một lời quay người liền chạy: “Xem như cô giỏi đấy. Đợi sau khi nói xong, đã không còn thấy bóng dáng trong đám đông nữa.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, xoa xoa vai Lộ Khiết, an ủi cô ấy: “Không sao rồi, trở về với chị đi.” Lộ khiết nhẹ nhàng gật đầu. Mấy người xem náo nhiệt xung quanh vẫn không chịu giải tán, tôi sầm mặt lại, lạnh lùng quát lên: “Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa từng thấy cãi nhau bao giờ à?” Lúc này mọi người mới lần lượt giải tán.
Tôi đưa Lộ khiết lên lầu ngồi, cô ấy ngồi rất thận trọng, hai tay để trên đầu gối không ngừng vận về ngón tay, thỉnh thoảng lại lén quan sát tôi. Tôi ở trong phòng bếp xa xa nhìn về phía cô ấy, mang qua cho cô ấy một ly cà phê, cô ấy nhanh chóng đứng dậy, cúi đầu xuống còn liên tục nói cảm ơn, không còn thân mật như lúc trước với tôi nữa, ngược lại làm cho tôi thấp thỏm, cả người không thoải mái. “Em không cần căng thẳng như vậy đầu, vẫn là giống như lúc trước, cứ coi chị như chị gái mà cư xử là được rồi.” “Cảm... cảm ơn chị Tân Ái Phương” Cô ấy ậm ừ một tiếng, đang nói đột nhiên nước mắt từ trong hốc mắt chảy ra, như là đã chịu nhiều oan ức, trong chốc lát bộc phát ra.
Tôi vội vàng nằm lấy tay của cô ấy, nhẹ giọng hỏi: “Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?” Khi kéo cô ấy, tôi còn cẩn thận để cô ấy ngồi lên trên ghế sô pha.
Cô ấy ủ rũ mà nâng ly cà phê lên, nước mắt rơi lã chã, thỉnh thoảng có vài giọt trực tiếp rơi vào ly cà phê, tạo thành từng lớp gợn sóng lăn tăn, hồi lâu cũng không thể bình phục lại. Vai nhỏ của cô ấy run run, ngắt quãng nói: “Em với anh Kiên đã li hôn rồi.” Tay tôi sững lại, trong chốc lát có một chút sửng sốt, sau lại cảm thấy đúng lúc như vậy. Nhưng nhìn thấy cô ấy đau lòng như này, bản thân cũng không chịu được, chỉ đành phải nhẫn nhịn một tia vui mừng trong lòng, ở sau lưng cô vỗ về mấy cái.
Sau đó nghe cô ấy tiếp tục nói: "Gần đây em cũng không biết phải làm sao, từ sau khi anh ấy hồi phục vết thương lúc nào cũng khó chịu không vui, cho đến hôm qua anh ấy đề cập đến chuyện li hôn, còn lấy tính mạng ra uy hiếp em." Cô ấy nói xong, khóc càng dữ dội hơn, nước mắt gần như không thể ngăn lại chảy ra ngoài. Tôi không tìm được lời nào an ủi cô ấy, chỉ có thể nghe cô ấy nói, khóc một lúc rồi cũng sẽ ổn thỏa hết. Cuối cùng ly cà phê nguội lạnh, bên trong không biết đã thấm vào bao nhiều nước mắt của cô ấy. “Bỏ đi, chuyện hôm nay thực sự rất cảm ơn chị." Cô ấy đặt ly cà phê xuống, đứng dậy, chuẩn bị rời khỏi. Tôi cũng lập tức đứng dậy, kéo lấy cô ấy: “Nếu đã li hôn rồi, vậy sau này em vẫn là... “Chị, em đã không còn nơi nào có thể về nữa rồi.” Cô ấy cắt ngang lời của tôi, trong mắt một mảnh cười cợt, không nhìn ra tức giận.
Trong lòng tôi hoảng sợ, sợ cô ấy làm ra chuyện gì quá khích, vội vàng nắm chặt người cô ấy hơn: “Như vậy đi, nếu đã li hôn rồi, không còn chỗ nào để đi nữa, vậy em hãy ở bên cạnh chị đi Nói xong, tôi có chút hối hận. Bởi vì sau lưng Lộ khiết vẫn còn có người, tôi vẫn chưa xác định là ai. Hiện tại cô ấy có phải là Lộ Khiết ban đầu hay không tôi cũng không xác định được, cứ vậy mà giữ bên người chắc chắn sẽ là một mối nguy hiểm tiềm ẩn. Nhưng mà, rõ ràng là tôi đã nghĩ quá nhiều rồi. Lộ Khiết gần như nghĩ cũng chưa nghĩ, đã cười khổ từ chối tôi: "Không đâu, lúc trước đã làm phiền chị Tân Ái Phương rất nhiều chuyện rồi, đời này chỉ sợ rằng không thể bảo đáp chị được rồi!”
Cô ấy nói xong, không có chút do dự nào quay người, chuẩn bị rời khỏi nơi này. Khoảnh khắc quay người lại đó, trong lòng tôi cứ lên xuống thất thường, dù sao vẫn không thể nào yên tâm được. Không nhịn được vẫn là kéo cô ấy lại: “Cứ vậy mà nói chắc rồi, từ nay về sau em cứ đi theo chị. Em như này một mình ở bên ngoài chị cũng không yên tâm được. Nếu như em nguyện ý, thì giúp chị làm việc, cứ coi như là bảo đáp chị, thế nào hả?”
Lộ khiết ngẩng ra một lúc, cánh tay bị tôi bắt lấy, cô ấy không an phận mà vùng vẫy, nhưng dưới sự kiên trì không buông của tôi, cuối cùng cũng không thoát ra được, chỉ có thể bất lực mà mím chặt môi, bất tri bất giác lại khóc lên. Cô ấy không thể khống chế được cảm xúc mà ôm lấy tôi, ở trên vai tôi khóc rất lâu. Cái gì cũng không nói, nhưng cũng đoán ra được là đã đồng ý rồi.
Tâm trạng của Lộ Khiết dần tốt hơn, thời gian cũng đến rồi. Vốn dĩ tôi muốn chuẩn bị để Lộ Khiết ở trong nhà nghỉ ngơi một đoạn thời gian, cũng chưa từng nghĩ qua để cô ấy lại bị liên lụy đến những chuyện ở Hồng Tuyết lâu. Nhưng mà đến buổi chiều lúc tôi muốn đi ra ngoài, Lộ Khiết liền ngăn tôi lại, hỏi tôi muốn đi đâu. Tôi tùy tiện tìm vài câu trả lời qua loa, cô ấy không tin tôi, ngược lại hỏi tôi có phải vẫn còn làm nhân tình của người ta hay không. Sắc mặt tôi trở nên vô cùng khó coi, nhìn bộ dáng nghiêm túc của cô ấy, biết bản thân không giấu được, chỉ đành nói phải. Cô ấy do dự một lúc, đôi mắt lay động không ngừng nói: “Cái đó, chị, tuy rằng trên phương diện này em không lợi hại như chị, nhưng em cũng muốn vì chị mà gánh vác một ít, vì vậy tối hôm nay nếu như chị phải đi tiếp khách, đưa em theo được không?" “Không được." “Chị? Hôm nay không phải còn nói muốn em ở bên người chị bảo đáp hay sao?” Cập nhật nhanh nhất trên Truyệ*n88.vip
Tôi vung tay: “Chị không phải muốn em báo đáp như này.”
Tôi dùng sức không lớn, nhưng cô ấy liên tục lùi về sau mấy bước, sắc mặt lập tức trắng đi, buồn bã không ngừng: “Em biết rồi, chị Tân Ái Phương cũng chỉ là thương xót em mà thôi. Hoặc là bởi vì mẹ của em. Em thực sự không cần...
Tôi nhìn cảm xúc của cô ấy lại chùng xuống, biết rằng hiện tại nếu không để cô ấy làm chút chuyện gì đó thì không thể làm yên lòng cô ấy, không tránh khỏi việc nghĩ ngợi lung tung nữa. Không còn sự lựa chọn nào khác, tôi chỉ đành than thở nói: “Được rồi, chị không có ý đó, em muốn theo chị thì cứ theo đi, nhưng buổi tối hôm nay thì em nhất định phải nghe lời của chị “Được. Cô ấy vui vẻ đồng ý, vốn dĩ gương mặt ảm đạm không có ánh sáng trong phút chốc liền tràn đầy ánh sáng rực rỡ của hy vọng, làm tôi có chút hối hận vì đã đồng ý nhanh như vậy.
Đêm đến, tôi mang theo Lộ khiết đã dày công trang điểm cùng đi đến trước cửa Hồng Tuyết lâu cùng với cô gái nhỏ lúc sáng chạm mặt, trước đây, tuy rằng không biết tên thật của cô ấy là gì, nhưng cô Phương nói qua, ở Hồng Tuyết lâu, cô ấy gọi là Loan Vân. Đặt biệt hiệu như vậy cũng là vì bảo đảm cuộc sống bình thường của cô ấy không có xảy ra thay đổi quá lớn.
Loan Vân đứng ở cửa thật sớm nhìn ngang nhìn dọc đợi chúng tôi, sau khi tôi cùng Lộ Khiết đến rồi, đầu tiên cô ấy đem tầm mắt rơi xuống chỗ tôi, trên mặt vui vẻ mà chạy qua: “Chị, chào buổi tối
Tôi nhìn xung quanh cô ấy một lúc, không nhìn thấy Cao Ái Nguyệt, không tránh được có chút thất vọng: “Cao Ái Nguyệt không qua đây sao?”
Biểu tình của cô ấy cứng lại. Sau đó hậm hực mà cúi đầu xuống, lo lắng vân về góc áo lắc đầu: “Xin lỗi chị, em...
Tôi xua tay, đi lên trên lầu của Hồng Tuyết lâu: “Được rồi, cứ đi vào trước đi.
Cô ấy trả lời một tiếng, lẽo đẽo theo sau. Lúc ở trên xe đến Hồng Tuyết lâu, cô Phương đã gửi tin nhắn cho tôi, về việc Nhạc Tín hiện tại đang ở trong phòng bao đợi người. Chúng tôi lên lầu ba, rẽ vài vòng thì tới rồi. Căn phòng trang nhã có tên “Thủy Vụ Đường”, cánh cửa màu đỏ son thực sự rất quý phái. Nhẹ nhàng gõ cửa phòng, lúc người trong phòng mở cửa ra, một mùi hương độc đảo trong phòng xông ra ngoài, mùi vị rất nồng nặc, có thể làm cho người vốn dĩ đang trong trạng thái tỉnh táo trong phút chốc liền uể oải xuống. Ánh sáng trong phòng rất tối nhưng có thể lờ mờ thấy được một ánh mắt lạnh lùng từ trong góc u tối nhìn qua đây, dường như đã chọc thẳng vào xương sống của tôi.