Chương 28: Khẩu vị
Chỉ chốc lát sau, chị Tưởng Thanh liền gọi điện cho tôi, nói buổi gặp gỡ này chị ấy ở lại cũng không có ý nghĩa gì, hỏi tôi ở đâu, bây giờ chị ấy sẽ tới tìm tôi.
Tôi nhìn lên trạm xe và cho chị ấy địa chỉ, một lúc sau, một chiếc xe phóng nhanh tới, tạt qua vũng nước bắt tung tóe, đạp mạnh chân phanh rồi từ từ đỗ lại.
Đó là một chiếc Maybach màu đen, tôi tưởng rằng đó là chiếc xe mới mà chị Tưởng Thanh đã đổi, khi cánh cửa mở ra, người bên trong liền làm tôi sợ hãi.
"Ông, ông Dư." Tôi giật nảy mình, suýt thì càm lăm.
Ông ta ngồi ở hàng sau, hai chân vắt chéo, ngón tay thon dài bấm vào máy tính bảng, vừa ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía tôi, con mắt hẹp dài lộ ra vẻ dò xét, nhìn tôi từ đầu đến chân, ông ta mím môi: "Cô Tận thấy tôi mà sợ thế à?"
“Không, không, tôi chỉ nghe đến danh tiếng của ông Dư, nên ngưỡng mộ mà thôi” Tôi gượng cười đáp lại.
Vừa nghĩ tới cái chết của ngài Hoài đều có liên quan đến Tiêu Dao và Lục Kính Đình, ông ấy đến Thanh Hải chuyện này không phải vì ngài Hoài đấy chứ. Nghĩ vậy, sống lưng tôi phát lạnh, tôi nhanh chóng nói câu xin lỗi, nói rằng tôi tưởng đây là xe của bạn tôi, không ngờ nhầm rồi, quấy rầy ông ta, rồi đóng cửa lại.
Lúc tôi chuẩn bị chạy, cửa kính xe từ từ buông xuống, lộ ra một nửa khuôn mặt gầy gò xanh xao của ông ta, bọn họ là anh em, nhưng tôi không nghĩ họ giống nhau chút nào, hoàn toàn là hai loại. Ngài Hoài da ngăm đen, thuộc loại màu lúa mì, người ở lâu trên giang hồ, khó tránh khỏi gặp địch mà đánh nhau, mi tâm có vài vết sẹo, lần đầu cho tôi cảm giác cả người đầy vẻ hung ác.
Nhưng sắc mặt của ông Dự rất trắng, ông ta đeo một cặp kính gọng bạc, tóc đen chẻ ngôi, cả người trông có thư sinh, ngoại trừ vẻ ngoan độc trong ánh mắt. Tôi không làm sao tưởng tượng được ông ta chính là kẻ đứng đầu của bang xã hội đen của ba tỉnh Đông Bắc.
Ông ta liếc tôi một cái, giống như hiểu vì sao tôi lại hoảng hốt như vậy, còn cố ý đùa tôi, hỏi có muốn đi nhờ một đoạn không.
Tôi nói không cần.
Chị Tưởng Thanh vừa hay tới sau xe ông ta, ấn còi inh ỏi, tôi thấy là xe của chị ấy, lập tức chỉ nói xe của bạn tôi tới rồi.
Ông ta cũng không giữ tôi lại, ánh mắt có chút thâm ý liếc tôi một cái, nói vậy lần sau gặp, rồi bảo lái
xe rời đi.
Khi tôi lên xe, chị Tưởng Thanh bảo tài xế lấy một chiếc khăn tắm mới trong cốp xe, rồi hỏi tôi làm
sao lại chật vật đến vậy.
Tôi trùm khăn lên người, nhiệt độ điều hòa trong xe khá cao, nhưng lại không cảm nhận được một chút hơi ấm, chuyện của ông Dự đối với tôi còn chưa đủ nhức đầu, điều tôi lo duy nhất là vợ của Chu Phong.
Tôi thuật lại những gì cô ta đã nói với chị Tưởng Thanh. Chị ấy cau mày. Trong giới của chúng ta có một quy tắc, đều là ra kiếm miếng cơm ăn, cướp được đàn ông thì đầu rơi máu chảy cũng không lo,
nhưng đừng liên lụy đến người nhà.
Khi tên tuổi của nhân tình bị phơi đến trong nhà trong thôn, sẽ liên lụy bố mẹ không thể làm người, như vậy đời này kết hôn không có danh phận, thậm chí không có thân thích, nếu như làm loạn đến mức đó, đối với ai cũng đều không tốt, cũng không phải thù hận lớn lao gì.
Chị Tưởng Thanh liếc nhìn tôi thông cảm, im lặng một lúc mới nói, hay là Ái Phương, tôi sẽ giới thiệu cho cô một người tốt, thân phận không kém Chu Phong, chỉ là tuổi có lớn một chút, người như Chu Phong có thể ở độ tuổi này mà đạt được vị trí như hiện tại thì không nhiều.
Tay tôi khẽ run, chị Tưởng Thanh khuyên tôi như vậy, cũng nói rõ chị ấy cảm thấy việc này không ổn.
Tôi cụp mắt xuống, tôi nói sẽ suy nghĩ lại.
Chị Tưởng Thanh không nói về bất cứ điều gì khác, chỉ bảo tôi hãy gọi cho chị ấy nếu có việc gì cần làm, chị ấy chắc chắn sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ.
Có câu nói này của chị ấy, tôi cũng coi như an tâm một chút, gật đầu, uống cà phê đến trưa với chị ấy rồi mới về nhà trọ, sau khi trở về mấy tiếng, Chu Phong cũng về.
Anh ta vừa trở về từ đồn cảnh sát, chưa kịp thay đồng phục thì bước vào, thấy tôi có vẻ không có chút hứng thú nào, anh ta liền hỏi tôi có chuyện gì, vậy là tôi kể cho anh ta nghe về cuộc gặp gỡ của tôi với mợ Chu.
Anh ta ôm tôi, vẻ mặt cứng lại: "Cô ấy có nói gì không?"
Khi tôi nói không, anh ta lại hơi nhíu mày.
Tôi nằm trong vòng tay anh, lắng nghe nhịp tim của anh, tôi không thể không nghĩ đến những gì chị Tưởng Thanh đã nói với tôi. Tôi chưa từng thấy mình tham lam như vậy, dù là được nhìn anh nhiều một
chút cũng tốt, tôi nói, tối nay anh có đi không?
Anh nói có thể sẽ phải đi.
Tôi vịn cổ anh, xích lại gần môi anh, hôn lên, tôi nói tối nay không đi được không? Giọng điệu mang theo vẻ cầu xin, tôi rất sợ, rất sợ sau này sẽ không có cơ hội ở lại bên anh nữa.
Vừa nói xong, điện thoại của anh liền đổ chuông.
Anh nhìn thoáng qua, không nhận, nói nếu tôi muốn thì tối muộn sẽ về.
Tôi ôm chầm lấy anh, lòng chợt thấy hoảng hốt, cực kỳ không có cảm giác an toàn, hỏi anh có thật là sẽ tới nữa không?
Anh đột nhiên sa sầm mặt lại, lật người tôi lại rồi đè tôi xuống ghế sô pha: "Em đang nghĩ gì trong đầu thế, hay là chiều nay Mộng Tuyết đã nói với em điều gì rồi?".
Tôi nói không có, anh lại tóm lấy cắm bắt tôi hỏi tôi rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, tôi nói nghe thấy bạn thân cô ấy nói là hình như anh có dự định ly hôn, tôi cảm thấy sợ hãi và áy náy, bởi vì tôi là kẻ thứ ba.
Vẻ mặt Chu Phong căng ra: "Kiều Mật đúng không?"
Tôi gật đầu.
"Ly hôn là tự tối cân nhắc, cho dù có liên quan đến em, nhưng cũng không lớn, chủ yếu là do tôi, tóm lại chuyện này tôi sẽ tự mình xử lý, em không nên suy nghĩ nhiều, kẻo bị ảnh hưởng." Chu Phong nói, giọng trầm thấp như muốn dọa tôi.
Sau khi xoa dịu tôi vài câu, anh uống một cốc nước rồi vội vã đi ngay.
Hơn tám giờ tối, tôi nhận được cuộc gọi từ lão Trần nói mợ Chu ở Thanh Hải, cục trưởng Chu đã uống quá nhiều nên sẽ không đến gặp tôi, đây là những gì tôi đã đoán được, tôi nói ừ rồi cúp máy. Lúc tôi hẹn Tiêu Dao ra ngoài đã hơn mười một giờ.
Chuyện của tôi cô ấy cũng nghe chị Tưởng Thanh nói rồi, nói câu kiên trì, rồi bảo tôi tìm nhà mới, tôi lại lắc đầu, bảo cô ấy đừng nói những chuyện này, uống rượu trước đã.
Tôi gọi hai chai Wrangler, được coi là loại rượu mạnh nhất trên thị trường, cô ấy không từ chối, còn gọi hai em trai bao đến tiếp rượu, tôi cứ như là tìm được chỗ phát tiết, liều mạng rót rượu, liều mạng uống.
Tửu lượng của tôi tầm thường, tuy nói ở câu lạc bộ cũng từng bị ép là nhân viên tiếp rượu, nhưng uống một bình là đã choáng đến không biết trời trăng gì rồi.
Tôi ôm lấy dạ dày đang cuồn cuộn, cảm giác khó chịu chạy nhanh ra khỏi phòng bao, muốn tìm nhà vệ sinh, chạy đến cuối dãy thấy một cửa phòng bao không khép cửa, Mới đầu tôi không để ý, nhưng cái tên Chu Phong như một cái gai đâm mạng vào tai tôi.
Tôi dừng chân, lùi lại hai bước, thăm dò thấy trong hộp có hai hàng người đang đứng, tất cả đều là vệ sĩ. Hai người trên ghế sô pha tình cờ lọt vào chỗ khuất của ánh sáng, tôi không thể nhìn được đó là ai, nhưng âm thanh ngay sau đó khiến tôi chấn động cả người.
"Không ngờ khẩu vị của ông Dư lại lớn thế, đầu mối của nhà họ Chu mà cũng dám ra tay"