Ánh mắt Lục Kính Đình trở nên xa xăm, trong mắt tựa như không xác định được điểm dừng trong đám người, trên mặt không chút biểu cảm nào dao động, như thế này cũng đủ cho tôi có một dự cảm bất thường.
Tôi siết chặt lòng bàn tay, sự bất an trong lòng cùng với sự im lặng anh ta một hồi lâu càng lúc càng chồng chất.
Quả nhiên, không lâu sau, đột nhiên anh ta trả lời cùng ánh mắt kì lạ làm tình hình ở đây trở nên tốt lên: “Lục Đình Kính tôi nói một không hai, từ khi nào mà các anh tăng thuế?"
Anh Long và anh hai Long nhìn nhau, mấy người này đều có một bộ dạng khó hiểu.
Vẻ mặt của Nghĩa cũng khiếp sợ, định mở miệng kêu một tiếng anh Đình thì bị ánh mắt của Lục Đình Kính đe dọa. “Chuyện cậu ba Lục cho người đến thu thuế là thế nào?” Anh Long nghi ngờ, ánh mắt vừa rồi không những không sắc bén mà còn tỏ vẻ không hiểu chuyện như nào.Rốt cuộc Lục Đình Kính không phải người bình thường có thể gọi là đến, có thể tránh là tránh được.
Lục Đình Kính một tay chống cắm, ánh mắt nhìn đám người giữa Nghĩa một cách lưỡng lự, xem như không thấy mấy chục người của anh Long. Bước chân không nhanh cũng không chậm đi qua đám người, ảnh mắt dừng lại trên người Tân Gia Kiệt. “Tôi nghĩ là như vậy, người này mới đến gần tôi nhất, không chừng là hạm chút lợi mới ỷ vào danh tiếng tôi nên mới tăng giá lên cao, muốn hưởng lợi ngay từ bên trong. “Không có, Lục Đình Kính, anh có ý gì?” Tân Gia Kiệt nhảy vọt lên, theo phản xạ vừa nhưởng người lên một chút thì bị Nghĩa kéo về. Tôi cũng bị buổi nói chuyện của Lục Đình Kính làm cho run hết cả người, đi lên phía trước hai bước rồi lại thôi vì sợ những người đàn ông vạm vỡ này dùng tay để cản trở bước chân tôi lại.
Ánh mắt Lục Đình Kính như một miếng băng sợi mỏng lưu lạc lại trên mặt Tân Gia Kiệt, cuối cùng chậm rãi nhìn qua phía tôi, khóe miệng như có ý cười thầm, tựa hồ khiêu khích tôi.
Tôi theo bản năng siết chặt bàn tay, đánh giá chuyện này không hề đơn giản như vậy. “Tần Gia Kiệt, mặc dù cậu là người bên tôi nhưng không tuân thủ quy tắc thì tôi đây cũng chỉ có thể dọn sạch. Lục Đình Kính lạnh lùng nói, lấy Tân Gia Kiệt để bắt một con gà nhỏ như Nghĩa phải đi ra.
Nghĩa há miệng thở dốc, hoảng loạn cái gì, muốnnói cái gì nhưng cuối cùng lại không mở miệng mà làm bộ dạng khó xử liếc nhìn tôi một cái.
Tôi không nhịn được nữa, trực tiếp vọt ra từ bên ngoài đám người, bắt lấy cánh tay Tân Gia Kiệt: “Lục Đình Kính, anh thật quá đáng.”
Tôi rống lên một câu, dùng đôi tay đang run rẩy kéo Tân Gia Kiệt.
Tân Gia Kiệt cũng nhìn tôi, có thể thấy hốc mắt đang dần dần đỏ lên nhưng chỉ là vì nỗi uất ức phần nộ này, cũng không hề khóc thút thít. “Cô Tân, dựa vào gì mà biết được vậy?” Lục Đình Kính vừa nói vừa phất tay kêu Nghĩa kéo tôi ra.
Hai anh em nhà Long không hiểu nguyên do nên chỉ đứng đó nhìn chúng tôi bị liên luỵ. Tôi vừa giãy giụa vừa nghiến răng gầm rú: “Là anh cố ý.
Tôi biết muốn đưa Tân Gia Kiệt về không đơn giản nhưng không ngờ Lục Đình Kính lại nham hiểm như vậy nên hạ bệ Tân Gia Kiệt xuống.
Tân Gia Kiệt đánh giá qua lời nói vừa rồi của tôi cũng đủ biết Lục Đình Kính sẽ hành động như nào rồi, sắc mặt so với lúc nãy càng trắng bệch hơn, nó gầm nhẹ một tiếng: "Chị."
Bỏ tay Lục Đình Kính ra, sau đó lùi lại: “Thuế là anh phân cho tôi tăng lên hai lần, Lục Đình Kính, anh cũng có danh dự uy tín của mình, dám làm phải dám chịu.”
Lục Đình Kính khẽ cười, vẽ mặt suy tư: “Chẳng lẽ cậu cảm thấy Lục Đình Kính tôi sẽ để cho một tên oắtcon thể thân cho tôi à? Cậu thấy tôi là ai? Sao phải họp lại phí công tính kế với cậu?”
Không ai tin vào lời nói của Tần Gia Kiệt nhưng khi Lục Đình Kính thốt ra một lời chế nhạo khinh thường nhiều người như vậy thì chỉ có thể nghe thất anh Long bên này đang thì thầm bàn luận Tân Gia Kiệt quá coi trọng bản thân.
Như vậy xem ra có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch.
Tần Gia Kiệt cũng quá nóng nảy nên anh Long kêu người bắt lấy Tần Gia Kiệt, cười nhạt: “Chàng trai nhỏ, tuổi trẻ nhiều sức, làm việc không nhẹ cũng không nặng, cậu không biết tiếng tăm lẫy lừng của thế hệ cậu ba đây như nào à? Lời anh ấy nói chúng tôi đều tin. “Không phải, các người căn bản là thông đồng với nhau. Tần Gia Kiệt vừa sợ hãi vừa giãy giụa, hai mắt đỏ ngầu trừng Lục Đình Kính nhưng không thể làm được gì. “Thằng nhóc thổi này, mày tỉnh táo lại đi, xem ra cái miệng của mày cũng lớn lắm, còn có lá gan châm ngòi mối quan hệ giữa anh em nhà họ Long và cậu ba, bằng không hay là xẻo nó ra nhé.” Nói xong, ông ta cười tủm tỉm nhìn về phía Lục Đình Kính: “Cậu ba, cậu thấy sao?"
Đúng lúc đó, Lục Đình Kính quay đầu nhìn tôi, khỏe miệng vô tri vô giác nhếch lên như hình dấu ngoặc làm người nhìn sởn cả tóc gáy. “Sao gì, không thì cứ như vậy đi?“Không được. Tôi hét lên một tiếng chói tai, điện cuồng giãy giụa, Nghĩa cũng không chút kiêng nể tôi mà giữ lấy tôi hết sức lực. Bị tôi làm vậy, điên lên vọt đến bên người Lục Đình Kính, nắm lấy ống tay áo anh ta cầu xin: “Lục Đình Kính, tôi mặc kệ anh như thế nào, cầu xin anh tha cho em trai tôi.”
Con người anh ta phảng phất một màn đêm tối sâu đến mức không thấy đáy, ở nơi đó tôi không thấy được gì cả, chỉ cảm thấy rất sợ hãi, thật sự rất sợ hãi. Tôi hơi run kéo lấy tay áo anh ta, thấy anh ta chuẩn bị dùng tay đẩy tôi ra thì tôi càng thêm sợ hãi, ngược lại càng cố khẩn cầu: “Lục Đình Kính, tôi cầu xin anh, rốt cuộc anh muốn như nào anh mới buông tha nó?”
Đừng nói là buông tha tôi, tôi biết là hôm nay Lục Đình Kính vì tôi mà sắp xếp tất cả rất tỉ mỉ, một sự sợ hãi đến đến kinh hoàng.
Nhưng nếu muốn gì từ tôi thì lúc này anh ta nên đưa ra yêu cầu. Tuy nhiên, lúc này thái độ của anh ta rất kiên định, cười lạnh lùng chắc tay tôi ra, nghiền ngầm từng chữ một nói: “Tôi đã cho em một cơ hội rồi.”
Tôi đột nhiên nhớ hôm qua ở nhà ăn anh ta ăn nói khép nép tưởng để giữ hình tượng cho tôi, cảm giác của tôi hiện tại so với lúc đó còn hèn mọn hơn.
Tôi thất vọng, ngơ ngẩn cười hai tiếng rồi từ người anh ta lùi lại, không còn cầu xin Lục Đình Kính nữa mà xông lên kéo Tân Gia Kiệt từ bọn họ lại đây, tôi ra tay rất nhanh nên mấy người kia nhất thời không phản ứng lại.Nhưng chúng tôi vừa xoay người mới chạy được hai bước đã bị bọn chúng bao vây xung quanh.
Tôi gắt gao bảo vệ Tân Gia Kiệt, vẻ mặt cảnh giác nhìn một đám người đàn ông vây lại đến nỗi một con kiến cũng không thể chui qua được.
Anh Long khinh thường thở hổn hển: “Con đàn bà thổi, còn tưởng bọn tao có mắt như mù nên dám ngang nhiên dẫn người đi à? Bọn bây đâu, trói cả hai lại, chút nữa cắt lưỡi rồi cầm về cho mấy con chó săn hôm qua tạo mới mua.
Anh ta vừa mới ra lệnh, đám người đàn ông xung quanh đã đi lên, cho dù tôi và Tân Gia Kiệt có giấy giụa đến đây thì cũng bị vài người trói lại dễ như trở bàn tay. Từ lúc chúng tôi bị trói xong, Lục Đính Kinh đều thờ ơ, ánh mắt nhàn nhạt nhìn về phía tôi như đang xem một trò hay, thần thái đó thật sự rất máu lạnh. Tôi nhanh chóng ngừng giãy giụa, nghĩ đến cái chết cùng Tân Gia Kiệt cũng không tồi. Nhưng lại không cam lòng, chỉ có thể để mặc cho đám người bị mấy thằng đàn ông xâu xé một đống bên cạnh. Ủng hộ team chúng* mình bằng cách theo dõi truyện tại Tamlinh247.vn
Anh Long theo sau Lục Đình Kính cười ha hả nhấc tay đạ tội: “Cậu ba, vừa rồi có nhiều hiểu lầm, mong thứ lỗi, hai người chúng tôi mang đi, hy vọng về sau chúng ta trước sau như một.”
Khóe miệng Lục Đình Kính cong lên như là cam chịu, không hề để ý đến ánh mắt oán trách của tôi. Anh Long cảm thấy thuận lợi chạy nhanh đến kêu người của mình chuẩn bị kết thúc công việc. Tôi và Tân Gia Kiệt bị hai người đẩy về phía trước, chưa đi được nhiều bước thì phía sau đột nhiên truyền tới một giọng nói lạnh lùng của Lục Đình Kính: “Khoan đã." “Hôm nay chỉ có một người lừa dối các anh cho " nên hắn cũng chỉ mang theo một người thôi chứ, anh Long, có phải nên trả lại tôi một người không?”
Sắc mặt anh Long cứng đờ, ánh mắt lóe qua: “Cậu ba, ý của cậu là gì? Con đàn bà này chẳng phải mới vừa giúp thằng nhóc này sao? Nhiều năm qua chẳng có một người phụ nữ nào to gan như cô ta, nên hôm nay tôi cũng phải mang cô ta đi.”
Mi mắt Lục Đình Kính hơi rũ xuống, đuôi mắt chứa một cốt ý thâm sâu, thái độ khác hoàn toàn với lúc nãy, cũng cho tôi vốn dĩ đã tuyệt vọng lại thêm một tia lửa.
Ngực tôi căng thẳng, trong lòng hiểu rõ nên ngoài miệng cười lạnh lùng một tiếng: “Cậu ba, xem ra nếu tôi bị trói mang về thì sẽ không làm phiền anh nữa, vừa nãy đụng phải anh Long thì bị mang về trừng phạt là đúng, tôi nhận.
Lúc này đây, tôi không chớp mắt nhìn chăm chăm Lục Đình Kính, tuy biểu cảm trên mặt anh ta thay đổi không nhiều nhưng vẫn có thể thấy trong phút chốc, ánh mắt hung hăng kia lóe lên một chút vừa phẫn nộ vừa khiếp sợ. “Ha ha, một khi đã vậy thì cô mau đi đi.” Tôi cho rằng anh ta sẽ giữ tôi lại nhưng không ngờ là nói xong một câu như vậy, anh ta liền tuyệt tình xoay người rời đi.Nhìn bóng dáng anh ta đã đi xa, tôi cười khổ một tiếng. Suy cho cùng, tôi vẫn không hiểu được người này, tô ivốn cho rằng ít nhất anh ta cũng không bỏ mặc tôi, nhưng hiện tại, tôi giống như đã chết nhưng lại anh nói không sao cả.
Suy nghĩ càng nhiều, đầu càng choáng váng. Không bao lâu sau, tôi hốt hoảng ngã xuống đất, nặng nề đập vào mặt đất một tiếng cùng âm thanh của Tân Gia Kiệt đồng thời kêu chị.
Nằm trên sàn lạnh băng, não tôi rỗng tuếch. Trong lúc choáng váng hoa mắt thì loáng thoáng cảm thấy có một làn gió vụt qua, có người ôm tôi từ dưới đất lên.
Trong chớp mắt tôi mất đi ý thức. Lúc mơ màng tỉnh dậy thì nghe thấy một giọng nói nhỏ vang lên: “Cô gái này mới mang thai, hơn nữa cơ thể rất yếu, phải được chăm sóc thật cẩn thận.” “Đứa bé được bao lâu rồi?” “Không lâu lắm, mới mấy ngày thôi.”
Âm thanh phía sau càng lúc càng nhỏ, sau đó tôi lại tiếp tục chìm vào khoảng không vô định.
Không biết đã ngủ được bao lâu nhưng lúc tỉnh lại thì sắc trời đã đen hoàn toàn. Trong phòng chỉ sáng lên do một sợi dây tóc của bóng đèn, ánh sáng đó làm tôi chói mắt.
Tôi dịu lại sau một lúc thì mới thấy rõ một người đàn ông đang bên cạnh, vì thức khuya nên đôi mắt nổi lên mấy tia máu đỏ, tinh thần không tốt lắm,