Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Truyện: Săn tình (Nhật ký tình nhân) - Tần Ái Phương

Sau vài ngày bị Lục Kính Đình ép ở lại bệnh viện ngày người, tôi thật sự không thể chịu nổi mùi vị nước sát trùng ở bệnh viện, sau đó bèn nói anh ta đón tôi về nhà.

Vừa đến cửa biệt thự, Lục Kính Đình nhận được một cuộc gọi, tôi đứng bên cạnh anh ấy, loáng thoảng nghe được tiếng khóc nức nở ở đầu bên kia, tôi mím môi không nói gì thêm, nhưng trong lòng đã đoán được vài phần.

Lục Kính Đình cúp điện thoại, sau đó quay ra nhìn tôi, khó xử nói: “Anh có chút việc, không thể đưa em lên nhà được rồi.”

Không đợi tôi kịp trả lời, anh ấy đã ngồi lên xe, biến mất khỏi tầm nhìn của tôi, tôi nhìn theo phương hướng anh ấy rời đi, đứng yên không nhúc nhích, Nghĩa đứng bên cạnh gọi tôi cô Tận mấy lần tôi mới chợt giận mình, đi vào biệt thự theo anh ta.

Còn chưa đi được vài bước, đột nhiên có một chiếc xe dừng lại ở phía sau, tôi liếc mắt nhìn lại, nhìn thấy Tôn Ly bước xuống khỏi xe, tôi nhướng mày, không biết cô ta đến đây làm gì, chỉ thấy cô ta nghiến răng nghiến lợi hỏi tôi rốt cuộc đã bỏ thuốc mê hồn gìcho Lục Kính Đình, làm cho Lục Kính Đình cho cô ta leo cây hai lần.

Tôi cười nhạt nhìn cô ta, nói: “Cô Tôn, cô nói tôi có thể cho Lục Kính Đình uống thuốc mê hồn gì được, đơn giản chỉ là một chút...” Tôi dừng lại, vuốt tóc ra sau rồi cho Tôn Ly một ánh mắt mà ai cũng hiểu.

Tôn Ly bị tôi chọc giận không nhẹ, sắc mặt cũng vô cùng khói coi, sau đó lại nhanh chóng trấn tĩnh, cảnh cáo nói với tôi: “Tôi không cần biết cô dùng cách gì, nhanh chóng rời khỏi Lục Kính Đình cho tôi!” “Cô Tôn, tôi đã nói với cô từ trước rồi, tôi là tình nhân có đạo đức nghề nghiệp, bây giờ cậu ba Lục đang là kim chủ của tôi, nếu anh ấy nói muốn tôi rời đi thì tôi nhất định sẽ không nói hai lời mà sẽ thu dọn đồ đạc rồi rời đi ngay lập tức, nhưng hiện tại anh ấy để tôi ở bên cạnh anh ấy, tôi mà rời đi thì không thích hợp cho lắm.” Lời cảnh cáo của Tôn Ly hoàn toàn không có sức uy hiếp đối với tôi, trái lại còn bị lời nói của tôi chặn họng, Tô Ly thở hổn hển, dáng vẻ hung dữ như hận không thể ăn tôi. “Nếu cô Tôn đến nơi này chỉ là để nói tôi rời khỏi cậu ba Lục vậy đừng phí võ mồm làm gì.”

Tôi nóng xong bèn xoay người muốn đi, chỉ là lại bị Tôn Ly túm được cánh tay, cô quay người, nhìn thấy Tôn Ly vung tay lên, tôi lập tức tránh đi theo bản năng, nhưng vẫn bị móng tay của cô ta cào trúng. “Tân Ái Phương, cô đừng có rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!” Tôn Ly tức giận, mặt mày xanh mét, đôi mắt cô ta tràn ngập lửa giận, cả người như chìm trong phẫn nộ.Tôi nhìn thấy dáng vẻ của Tôn Ly như vậy thì lùi từng bước về phía sau theo bản năng, tôi sợ cô làm ra chuyện gì, dù sao hiện tại tôi cũng không chỉ có một mình.

Tôn Lý tiến lên từng bước, nắm lấy tay của tôi, đến gần tôi rồi nói: “Tân Ái Phương, cô đừng quên tôi và Lục Kính Đình chuẩn bị kết hôn, nếu đến lúc đó xảy ra vấn đề gì thì ông cụ tuyệt đối không bỏ qua cho cô.”

Trong lòng tôi run lên, sắc mặt xấu đi, Tôn Ly nhìn thấy mặt tôi dần trở nên trắng bệnh thì cong môi cười, sau đó buông lỏng tay tôi ra, xoay người lái xe rồi đi.

Cánh tay tôi bị cô cô ta nằm đỏ lên, lời cô ta nói vẫn làm tôi không khỏi kiêng dè.

Tôi vừa bước vào biệt thự, lập tức ngửi được mùi thơm của đồ ăn, ngẩng đầu nhìn về phía phòng bếp, nhìn thấy người giúp việc đã đi tới, nói với tôi: “Cô Tần, ông chủ dặn tôi nấu canh gà cho cô bồi bổ

Người giúp việc nói xong bèn quay lại phòng bếp bưng một bát canh gà ra, ngửi thấy mùi vị này, bất giác tôi cũng cảm thấy đói, tôi đi qua uống canh gà, vừa mới ngồi xuống thì điện thoại vang lên, tôi liếc mắt nhìn màn hình điện thoại, phát hiện là Lộ Khiết gọi đến, tôi bèn nghe điện thoại ngay lập tức. "A lô."

Tôi vừa nghe máy thì đã nghe được tiếng nói không ngừng nghỉ của Lộ Khiết ở đầu bên kia.

Người giúp việc thấy tôi đang nghe điện thoại đi yên lặng đi vào phòng ăn lấy một cái bát múc canh gà đặt xuống trước mặt tôi, vừa nói chuyện điện thoạivới Lộ Khiết vừa uống canh gà.

Nhưng mới uống được một nửa, đột nhiên tôi cảm thấy dạ dày quay cuồng, tôi lập tức vội chạy vào nhà vệ sinh nên khan.

Đầu bên kia điện thoại, Lộ Khiết liên tục gọi tôi, không biết tôi ở bên này xảy ra chuyện gì. “Cô Tân, cô không sao chứ?” Người giúp việc lo lắng đi theo tôi, sau đó cầm một cốc nước ấm đưa cho tôi súc miệng. “Tôi không sao.” Tôi súc miệng, sau đó lắc đầu nói, bởi vì vừa mới nên xong cho nên sắc mặt tôi hơi tái nhợt. “Ông chủ nói bây giờ cô đang nôn nghén rất nặng, tôi còn cố ý bỏ thêm ít gia vị vào canh gà, không ngờ rằng cô vẫn không thoải mái khi uống nó. Người giúp việc nhìn tôi với vẻ mặt xin lỗi, tôi trấn an cô ấy, cũng biết tình trạng cơ thể của mình hiện giờ. “Chị Ái Phương, chị mang thai sao?” Tôi đã quên mất chuyện điện thoại di động vẫn còn ở bên cạnh, Lộ Khiết kinh ngạc kêu lên, rõ ràng là đang khiếp sợ. “Ừ... Tôi thấy hơi đau đầu, đầu như bị điện giật, nếu để cô ấy nghe thấy được rồi thì chỉ có thể thừa nhận thôi.” Cập nhật chương* mới nhất tại Tamlinh247.vn

Người giúp việc còn đứng ở một bên, tôi liếc nhìn cô ấy một cái, ý bảo cô ấy ra ngoài trước, người giúp việc hiểu ý gật đầu, sau đó ra ngoài, trước khi rời đi đã giúp tôi đóng cửa lại. “Chị Ái Phương, con của chị...?” Lộ Khiết nghi ngờ hỏi, tôi hơi do dự, sau đó nói cho cô ấy đứa bé là concủa Chu Phong, Lộ Khiết bị hốt hoảng khi nghe được câu trả lời, nửa ngày cũng chưa nói được một câu. “Chuyện này em tạm thời giữ bí mật giúp chị trước. Chuyện này tôi không muốn để nhiều người biết, cho nên chỉ có thể nhờ cô ấy giữ bí mật giúp tôi, Lộ Khiết vội vàng đồng ý, tôi và cô ấy nói thêm vài câu rồi kết thúc cuộc gọi, chỉ là không biết vì sao, trong lòng tôi lại thấy hơi không yên tâm.

Tôi lắc đầu, cảm thấy mình suy nghĩ nhiều, tôi nằm trên giường, để mình bình tĩnh lại, sau đó suy nghĩ chuyện cô Phương giao cho tôi lúc trước, tôi vuốt bụng, bây giờ coi như yên ổn ở bên cạnh Lục Kính Đình, tiếp theo nên nghĩ như thế nào để có thể đối phó Kiều Lam.

Tôi không biết mình đã ngủ thiếp đi từ khi nào, ngay cả chuyện Lục Kính Đình trở về tư khi nào cũng không biết, Lục Kính Đình thấy tôi tỉnh dậy thì nói: “Anh nghe người giúp việc nói hôm nay em trở về lại bị nôn nghén?”

Tôi không đầu, không phủ định lời này, lập tức nhìn thấy Lục Kính Đình cau mày, sau đó nghi hoặc hỏi tôi: “Người mang thai luôn có phản ứng nôn nghén nặng như vậy?”

Tôi liếc nhìn anh một cái, hỏi lại: “Theo anh thì sao?”

Lục Kính Đình bị tôi hỏi lại thì không thể trả lời được, sau đó đau đầu nhìn bụng tôi, trong đôi con người hiện lên cảm xúc không thể nói rõ tên, nhưng tôi cũng không nghĩ nhiều, Lục Kính Đình thấy tôi nhìn anh thì vội vàng che dấu cảm xúc trong đôi mắt

Nhấn Mở Bình Luận