Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Truyện: Săn tình (Nhật ký tình nhân) - Tần Ái Phương

Chương 30: Lục?

Chúng tôi rời khỏi bãi đậu xe đã là nữa tiếng sau, đằng sau đi theo mấy chiếc xe, có xe của đàn em Lục Kính Đình, cũng có hai cái là người của Dư Hồng Vũ.

Tác dụng của rượu tới chậm, nhưng vừa rồi trải qua mãnh liệt không chịu được, lại thêm Lục Kính Đình đạp chân ga phóng nhanh, làm tôi cảm thấy choáng váng như đang đi tàu lượn vậy.

Tôi ôm chặt lồng ngực đang rạo rực, cố gắng hết sức bảo anh ta giảm tốc độ. Anh ta lại làm như không nghe thấy điều đó. Sau khi vượt qua bảy hoặc tám chiếc ô tô, cùng với người của anh ta phía sau ăn ý cản đường, mới thuận lợi bỏ rơi xe theo đuổi, khi đó tôi hoàn toàn không chịu nổi, nằm sấp ở cửa sổ xe muốn nôn, anh ta liền đột ngột dừng xe lại,

Tôi đẩy cửa xe chạy thẳng xuống, dựa vào cột điện bên đường, nôn thốc nôn tháo, dịch mật cũng nôn ra gần hết, bụng vẫn còn cảm giác đau quặn thắt.

Tôi tái mặt nằm co quắp bên cạnh cột điện thoại, ôm ngực, anh ta liếc nhìn đống hỗn độn trên mặt đất hỏi tôi: "Cô uống bao nhiêu rượu rồi?"

Tôi lắc đầu, cảm thấy đau đến mức không nói được lời nào, bảo tôi lên xe tôi lại không chịu lên, nói muốn hóng gió.

Anh ta nói lên xe rồi hóng, tôi đang ôm cột điện thoại không chịu di chuyển, động một cái là đau đến muốn khóc, sau này nghe anh ta nói gì tôi cũng không rõ nữa. Khi tôi kịp phản ứng lại thì chỉ thấy bóng

lưng của anh ta, loáng cái lái ra ngoài.

Mắt tôi nhòe đi, đất trời quay cuồng, bóng lưng kia giống như Từ Hoàng lúc bỏ đi giao tôi cho chị Hồng, anh ta cũng nói câu gì đó mà tôi nghe không rõ trước khi quay người rời đi, chỉ khác là Từ Hoàng chột dạ khi đối mặt với tôi, cho nên cố ý đè thấp giọng nói.

Tôi ôm ngực, tại ù đi không nghe thấy tiếng động, túi xách và điện thoại di động để ở phòng bao, không còn gì, cũng không còn sức vùng vẫy, ven đường một chiếc xe chạy vội qua, tôi cho là Lục Kính Đình không về, không hiểu sao sống mũi cay cay mà bật khóc.

Tôi không ngừng hít mũi, ngẩng đầu muốn cho nó nghẹn trở về, ai ngờ cảm xúc vừa lên là không cản nổi, ngồi trên đường lớn suy sụp bật khóc, tôi nghĩ dáng vẻ của tôi lúc đó nhất định giống một người

điện.

"Uống đến ngớ ngẩn rồi à?"

Giọng nói của Lục Kính Đình vang lên, làm tôi sợ hết hồn, tôi ngẩng đầu nhìn anh ta xắn tay áo, trong tay bưng một cái chén trong suốt, bên trong có hơn nửa là nước, không biết từ lúc nào đứng trước mặt tôi.

Tôi khẽ giật mình, tôi nói không phải anh đi rồi sao?

"Cho nên cô khóc là vì tưởng tôi đi rồi à?"

Tôi bị anh ta hỏi đến ngơ, há hốc mồm không trả lời được, tự tôi đều không nói ra vì sao đột nhiên khổ sở, tôi trầm mặc, kết quả là nghe được anh ta nói một câu cứ coi là như vậy đi, sau đó ngồi xuống, đưa chén nước tới trước mặt tôi, còn móc trong túi ra một hộp thuốc: "Uống đi."

Con mắt tôi hồng hồng, nhìn hai thứ đồ trong tay, chậm chạp không nhận lấy, sống mũi càng chua.

"Không uống chờ tôi mớm cho cô à?"

Bị anh ta nói, tôi liền đưa tay nhận lấy cốc nước, uống một ngụm nước nóng, chộp lấy thuốc nghĩ muốn nuốt xuống, dạ dày lại quặn lên, mặt tối tái đi, ôm ngực nôn khan một hồi, nước vừa uống cũng phun ra, cốc nước cũng đổ nhào trên đất.

Anh ta hỏi tôi bị làm sao, tôi chỉ vào chỗ ngực nói đau.

Sắc mặt Lục Kính Đình lập tức trầm xuống, lập tức vác tội lên lưng đi về phía xe.

Tôi chưa từng nhìn thấy vẻ mặt gấp gáp của một người đàn ông như vậy, quan trọng là còn vì tôi, tôi suy yếu tựa vào ghế lái phụ, một đường nhìn một bên mặt góc cạnh của anh ta, ma xui quỷ ám thế nào

lại cảm thấy ấm áp.

Tôi híp mắt lại, cả người đau đớn sắp ngất đi, suốt đoạn đường chỉ nghe thấy tiếng anh ta vỗ nhẹ vào mặt tôi kêu tôi ngủ đi, sẽ nhanh tới thôi.

Vào đến bệnh viện, tôi đã bị anh ta ôm một đường đến phòng cấp cứu, lấy máu xét nghiệm, tôi lập

tức liền ngủ mê man,

Khi tỉnh lại, tôi thấy mình đã nằm trên giường bệnh, trên tay đang cắm kìm truyền nước, trong phòng im ắng, tôi mở miệng hỏi có ai không thì phát hiện giọng nói của tôi khản đặc.

Một người phụ nữ trong trang phục y tá bước vào hỏi tôi cần gì, tôi nói tôi muốn uống nước, cô ấy nhìn căn phòng một chú rồi hỏi, chồng cô đâu?

Tôi giật mình: "Chồng tôi?"

"Đúng vậy, bạn cả một đêm, vừa rồi tôi còn nhìn thấy ở đây mà." Cô ta nghi ngờ nói, từ ngăn kéo ở tủ cạnh giường lấy ra một cái cốc, rót cho tôi một cốc nước nóng, bảo tôi uống đi.

Tôi liếm đôi môi khô khốc, cửa phòng đột nhiên mở ra, tôi ngẩng đầu nhìn thấy Lục Kính Đình xách

theo bao lớn bao nhỏ hoa quả, cháo ăn, bụng tôi liền sôi ùng ục, tôi lầm bầm nói một câu đói quá.

Ai ngời cô y tá quay người, thấy túi đồ trong tay Lục Kính Đình, cô ấy hỏi: "Anh mua những thứ này cho anh ăn hay cho cô ấy ăn?"

Lục Kính Đình nhíu mày: "Có vấn đề gì sao?"

Y tá lập tức trừng mắt: "Vợ anh bây giờ bị chảy máu dạ dày, anh biết mua đồ ăn đến, lúc cô ấy uống rượu thì anh làm gì. Thứ này tự anh ăn đi, cô ấy không ăn được.

Sắc mặt tôi khựng lại: "Anh ta..."

Hé miệng, muốn giải thích anh ta không phải chồng tôi, Lục Kính Đình lại lập tức ngắt lời: "Cô ấy lén giấu tội đi uống."

"Trong hai người cũng không giống người phải lo lắng về tiền bạc. Nếu không phải vấn đề của anh, sao cô ấy có thể uống nhiều như vậy." Hình tượng của Lục Kính Đình dù ai nhìn qua cũng thấy giống như một cậu chủ đào hoa ăn chơi, y tá kia không biết là bị kiểu người nào từng làm tổn thương mà tức giận quở trách, không chừa chút mặt mũi cho Lục Kính Đình.

Tôi tưởng là cô ta chết chắc, cái tính khí tàn bạo của Lục Kính Đình đoán chừng ngay cả bố anh ta mà có mắng thì anh ta cũng không có kiên nhẫn nghe, ai ngờ cô y tá nói như vậy, anh ta lại ngoan ngoãn. nói sau này sẽ không, còn hỏi tôi bao giờ mới ăn được.

Tôi không nghe rõ cô y tá nói gì, lúc sau nhìn Lục Kính Đình xách một túi đồ vào phòng, đặt từng cái lên bàn như cố ý hỏi tôi có muốn ăn không, tôi liền nói muốn.

Anh ta mở nắp ra, mùi cháo gà ác tràn ngập khắp phòng, nhếch môi cười xấu xa nhìn tôi: "Muốn thì muốn, chứ y tá noi ba ngày này cô không được ăn."

Mặt tối đen lại, dùng gối đầu đập về phía anh ta.

Anh ta nhanh nhẹn tránh đi, gối đầu rơi xuống đất, anh ta còn cười đến đắc ý.

Tôi chỉ đơn giản là quay lưng lại, nhắm mắt không để ý đến anh ta nữa, có tiếng động từ phía sau, tôi nghe thấy Lục Kính Đình nhặt cái gối lên đặt bên cạnh, tôi không quay đầu lại nhìn, không nhìn thấy anh. ta đang làm gì, điều duy nhất tôi có thể cảm nhận được là anh ta không rời đi, ở lại với tôi cho đến khi truyền nước xong, bầu trời đã nổi lên màu trắng bạc.

Có lẽ là ở ngoài phiêu bạt nhiều quá, tôi cực kỳ có cảm giác không an toàn, ở ngoài trừ phi mệt mỏi rã rời, nếu không tôi sẽ không ngủ được.

Hỏi cô y tá rằng tôi có thể về được không, cô ấy nói chỉ cần hai ngày nữa đúng hẹn tới truyền nước là không có vấn đề gì, cũng lấy cho tôi giấy xuất viện.

Tự tôi xuống lầu, Lục Kính Đình bị giày vò cả đêm thì ngáp ngắn ngáp dài, tôi bảo anh ta để tối ở ven đường để tôi tự đánh xe về là được, anh ta không thèm để ý tới, lái xe về chung cư, xe nhẹ đường quen dừng xe trước một tòa nhà.

Anh ta đậu xe vào chỗ đậu xe, đẩy cửa từ bên hông ra trước và nói với tôi: "Đi thôi"

Nói xong, anh ta đã bước tới cửa thang máy, ấn nút vào thang máy, tôi đi theo anh ta, nói: "Tôi tự mình đi lên là được rồi."

Anh ta đang dựa nửa người vào tường, hai chân bắt chéo, sờ soạng điếu thuốc rồi nhấp bên môi, lúc châm lửa còn ồ với tôi một tiếng, khi thang máy xuống đến nơi, anh ta vẫn làm theo ý mình, theo vào bên. trong.

Tôi nhướn mày, tôi và Lục Kính Đình đã đủ thân cận rồi, đây là nhà trọ của Chu Phong mua cho tôi, nếu bị anh phát hiện tôi dẫn Lục Kính Đình tới, anh ấy không giết tôi mới lạ, tôi nhìn chằm chằm dáng vẻ thích làm theo ý mình của anh ta, đang định mắng mỏ, anh ta lại móc ra một chiếc chìa khóa nhỏ: "Đừng

trừng, tôi ở lầu mười chín, đối diện cô."

Tôi phủ định hoàn toàn: "Không thể nào, đối diện nhà tôi là một đôi vợ chồng ngoại quốc..."

"Tôi dùng biệt thự đổi".

Anh ta há miệng là chặn họng tôi ngay, định một tiếng, thang máy đã tới tầng lầu, anh ta bước ra ngoài trước, đi phía trước vì sợ tôi không tin, mở cửa căn phòng đối diện ngay trước mặt tôi, sau đó quay lại, vẻ mặt đắc ý nhìn tôi: "Sao? Muốn vượt tường không? Lúc đầu chẳng qua cảm thấy cô là người phụ nữ của Chu Phong, muốn cướp việc làm ăn của anh ta nên tính cướp luôn người phụ nữ của anh ta, bây giờ tôi đổi ý rồi, cô nguyện ý yêu đương vụng trộm với tôi cũng được, tôi làm lão Vương sát vách."

Tôi cau có nói mơ đi! Nói xong đóng sầm cửa lại để ngăn đi vẻ mặt bất cần đời của anh ta.

Tôi thả mình vào bồn tắm nước nóng, nhiệt độ ẩm áp ôm lấy từng tấc da thịt của tôi, tôi thoải mái mà híp mắt lại, nhưng vừa nhắm mắt, trong đầu tự giác nghĩ tới rất nhiều bộ mặt khác nhau của Lục Kính

Đình.

Bá đạo, dịu dàng, lưu manh vô lại, còn cả ngông cuồng không ai bì nổi, giống như ác ma, cưỡng ép thâm nhập vào cuộc sống của tôi, không cho phép tôi từ chối, quyến rũ đến từng giờ từng phút khiến tôi

trầm luân.

Tôi nhắm mặt nghĩ lại, ở cửa đột nhiên truyền đến động tĩnh, khu chung cư này tuy nói là phòng trọ, nhưng cũng không phải người bình thường có thể ở nổi, bảo vệ cực kỳ nghiêm túc, căn bản không có khả năng có kẻ trộm đột nhập. Chu Phong lúc này đang ở cạnh vợ anh ta, người duy nhất mà tôi có thể nghĩ tới chính là cái tên Lục Kính Đình gan to bằng trời này, anh ta chắc chắn cho người làm thêm bộ

chìa khóa nhà tôi.

Tôi lập tức chui ra khỏi bồn tắm, quấn khăn lên đẩy cửa ra, chữ Lục vừa mới thốt lên, Chu Phong liền. nhíu mày nhìn tôi, cả người tôi đều chấn động, bầu không khí như dừng lại.

Co ngươi tĩnh mịch của anh ta nhìn chằm chằm tối: "Lục?"








 

Nhấn Mở Bình Luận