Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Truyện: Săn tình (Nhật ký tình nhân) - Tần Ái Phương

Chị Tưởng Thanh cứ sụt sịt, nhưng chị ta không phải người có thể kiềm chế mà không nói chuyện với tôi. Chị ta ổn định một lúc rồi lập tức không kìm được nữa mà bật khóc, nói với tôi: "Tân Ái Phương, chị khổ quá mà."

Tôi hoảng hốt, tay cầm điện thoại bỗng nhiên run rẩy.

"Chị Tưởng Thanh, chị bình tĩnh một chút và nói cho em biết đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Chị Tưởng Thanh thở đứt quãng, một lúc lâu sau mới nói được một câu hoàn chỉnh: "Thật là khốn kiếp, một người tình nhân cao cấp như chị lại thua bởi một kẻ tình nhân khác."

Khi nghe thấy vậy, tôi cũng không ngạc nhiên vì tôi đã đoán được trước rồi. Dù sao chị ta có thể chiếm lấy vị trí đó thì tất nhiên nó cũng có thể bị những cô gái xinh đẹp trẻ trung khác đoạt lấy.

Điều tôi lo lắng bây giờ là làm sao để an ủi chị ta.

Tôi chỉ có thể nói một câu mọi chuyện sẽ ổn thôi để an ủi chị ta, nhưng chị ta càng khóc dữ dội hơn, than thở với tôi một lúc, kể cho tôi nghe từng chút một quá trình bị mất đi vị trí, còn mắng ông Tôn rất thậm tệ.

Tôi nghe mà thật sự cảm thấy chua xót, dù sao ông Tôn là một khối vàng rất lớn, thế mà giờ lại trở thành của người khác thì ai mà chẳng buồn chứ.

"Được rồi, chị Tưởng Thanh, chị đừng quá đau buồn, cái cũ đi thì cái mới sẽ đến. Chị là người hiểu rõ nhất quy tắc nghề nghiệp của chúng ta mà đúng không?"

Tiếng khóc đứt quãng của chị Tưởng Thanh dần dần dừng lại dưới sự thuyết phục của tôi. Cuối cùng chị nghiến răng nói chị sẽ khiến người phụ nữ kia phải trả giá. Tôi nghe xong thì hài lòng gật đầu.

Sau đó tôi lại nghe chị ta nói: "Lần trước không phải em nói muốn mang một cô gái đến Hồng Tuyết Lâu sao? Thêm chị nữa được không?"

Tôi tự nhiên đồng ý điều này, bởi vì chị ta hiểu biết nhiều hơn tôi. Nếu chị ta có thể đến đó thì chị ta sẽ trở nên mạnh mẽ hơn.

"Được chứ, nhưng ông Tôn nhà chị ..."

Nhưng tôi vẫn có chút do dự vì nhỡ đâu ông Tôn vẫn còn quan tâm đến chị Tưởng Thanh. Nếu ông ta biết chị Tưởng Thanh chạy đến chỗ tôi làm việc thì chắc chắn sẽ phá hủy chỗ này.

"Mặc kệ ông ta đi, ông ta đã đưa giấy ly hôn cho chị rồi."

Tôi chết lặng, không ngờ chuyện này lại phát triển nhanh như vậy, cũng khâm phục trước sự bạc tình của đàn ông, Trong chớp mắt đã yêu, trong chớp mắt đã kết hôn. Nhưng thay đổi tình cảm cũng chỉ trong chớp mắt và ly hôn thì còn nhanh hơn vậy.

“Vậy được rồi, khi nào chị đến thì em sẽ ra đón.” Tôi cụp mắt xuống, có cảm giác như tình cảnh của chúng tôi rất giống nhau.

"Ngày mai nhé. Hôm nay chị sẽ đi giải quyết chuyện bên này." Bạn đang đọc truyện tại truyen88.vip

Tôi gật đầu đồng ý rồi cúp máy.

Sau đó tôi gọi cho cô Phương để nói về chuyện của chị Tưởng Thanh. Cô ta im lặng một lúc và thoải mái cho tôi tự quyết định. Tôi đoán cô ta sẽ nói như vậy cho nên không nói thêm lời vô nghĩa nữa.

Buổi tối, tôi đón bé Châu như thường lệ, nhưng lần này tôi không muốn về nhà nấu ăn nên đã đưa bé Châu ra ngoài ăn cơm. Bởi vì nếu về nhà thì bé Châu sẽ rất buồn khi thấy trên bàn ăn chỉ có hai chúng tôi.

Khi ra ngoài ăn, kỳ lạ là cô bé không thất vọng như trước, còn hỏi tôi rằng có phải Chị Nhiếp bảo tôi đưa cô bé đi ăn không.

Tôi gật đầu, gọi cho cô bé rất nhiều đồ ăn ngon. Sau khi ăn xong thì mười giờ tối chúng tôi mới trở về nhà.

Vừa ra khỏi thang máy, tôi lập tức thấy có ba người ở trước cửa nhà. Một người trong số đó đang gõ nhẹ vào cánh cửa và gọi tên anh Nhiếp.

Mà trong ba người đó có một người đàn ông rất cao, nhìn có vẻ nghiêm túc. Tôi biết anh ta. Đó chính là người mà lần trước anh Long dẫn tôi đi gặp, gọi là anh Huy.

Thấy tình hình có chút không ổn, tôi dẫn bé Châu quay người chuẩn bị rời đi thì đã bị anh Huy gọi lại. Tôi căng thẳng, kéo bé Châu ra phía sau mình và đối mặt với ánh mắt của mấy người.

Anh Huy nghiêng đầu nhìn tôi, hỏi tôi những người trong phòng này đang ở đâu, dường như anh ta không nhận ra tôi.

Cũng đúng thôi vì hôm đó tôi ăn mặc lộng lẫy, còn bây giờ thì ăn mặc rất đơn giản. Ai sẽ nghĩ rằng là cùng một người được chứ, hơn nữa chỉ mới gặp nhau có một lần.

Tôi lắc đầu.

Người bên cạnh anh ta lập tức không vui, bước đến trước mặt tôi và khinh thường nói: "Không thể mở miệng nói chuyện sao?"

“Chị Phương không nói được." Bé Châu nắm lấy góc áo của tôi, từ phía sau lộ đầu ra giúp tôi trả lời.

Đôi mắt của anh Huy lập tức nhìn về phía cô bé, trong mắt lóe lên tia sáng kỳ lạ.

Tôi phát hiện không ổn, kéo Bé Châu ra đằng sau mình.

Anh Huy đi vòng qua tôi, muốn nhìn bé Châu ở phía sau: "Tôi thấy hai người ở tầng này. Hai người ở phòng nào?”

Bé Châu chuẩn bị nói làm tôi sợ muốn chết, vội vàng kéo cô bé lại. Cô bé cũng thông minh, chỉ vào một căn phòng khác.

“Được, vậy hai người trở về đi.” Anh Huy nghiêng người tránh đường và nhìn tiếp, giống như muốn nhìn chúng tôi trở về.

Tôi đến đây chưa lâu nên không biết ai sống trong căn phòng đó, và cũng không để ý đến chuyện đó. Cho nên, tôi rất lo lắng nghĩ xem nên vào bằng cách nào.

Nhưng nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Anh Huy, tôi đoán nếu không vào thì không được. Vì vậy, tôi chỉ có thể kéo Bé Châu, kiên trì cầm cái chìa khóa không đúng để mở cửa.

Cố gắng cả nửa ngày vẫn không mở được, cảm xúc của anh Huy ở sau lưng dần dần thay đổi.

Tôi lúng túng gõ cửa nhưng bên trong không có ai lên tiếng.

“Không có ai sống trong căn phòng này cả." Giọng nói của anh Huy đột nhiên vang lên từ phía sau.

Cả người tôi run rẩy, cảm giác như có cơn mưa tầm tã trút xuống từ đỉnh đầu, khuôn mặt tôi trắng bệch.

"Vì tìm anh Nhiếp, người của tôi đã điều tra từng phòng một."

Chuyện này không cần giải thích nữa, mọi thứ đều đã rõ ràng từ trước rồi. Tôi cứng người quay lưng lại thì một người đàn ông đột nhiên xông lên tóm tóc tôi và ấn tôi vào cửa. Đầu tôi bị đập mạnh và cảm thấy choáng váng.

Bé Châu lo lắng, gọi tôi một tiếng và định nhào vào người đàn ông đang áp chế tôi nhưng lại bị anh Huy như bắt gà mà tóm lấy: "Cô bé, bác hỏi thì hãy nói thật, nếu không thì cháu sẽ không bao giờ được gặp lại chị Phương của cháu nữa đâu.”

Bé Châu vừa khóc và cào cánh tay anh Huy vừa hét lên để họ thả tôi ra.

Anh Huy rất kiên nhẫn, dỗ dành bé Châu: "Yên tâm đi, chỉ cần cháu nói thật, chúng ta tất nhiên sẽ không làm hại chị Phương của cháu."

“Các người muốn hỏi cái gì?” Bé Châu nắm tay thành hai nắm đấm nhỏ, sợ hãi khóc.

"Cháu có biết chủ của căn phòng này không?"

Anh Huy chỉ sang phòng bên cạnh chúng tôi và hỏi.

Bé Châu hai mắt đẫm lệ quay sang nhìn, khóc thút thít nói rằng đó là nơi bố cô bé ở.

Vừa dứt lời, không khí trên hành lang như đông cứng lại.

Anh Huy cười, ngẩng đầu nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ, sau đó mím chặt môi, xoa đầu Bé Châu khen ngợi: "Trẻ con đúng là rất ngoan, đi thôi, bác sẽ mua cho cháu đồ ăn ngon."

Anh không quan tâm đến sự phản đối của Bé Châu mà bế cô bé từ dưới đất lên.

Bé Châu vừa giãy dụa vừa khóc nói không muốn ăn đồ ăn ngon, nhưng không có tác dụng gì.

Khi đưa Bé Châu rời đi, anh ta quay đầu, khinh thường nhìn tôi và lạnh lùng nói: "Nói với anh Nhiếp, tôi sẽ mang đứa bé này đi. Nếu như anh ta còn muốn đứa bé thì đến đồn cảnh sát tìm tôi.”

Tôi vặn vẹo người nhưng vô dụng, người đàn ông áp chế tôi đợi anh Huy và những người khác rời đi thì mới thả tôi ra. Vì sợ tôi chạy theo nên anh ta dùng cùi chỏ đánh vào giữa xương sống của tôi.

Tôi đau đến mức nhe răng trợn mắt, đôi chân mềm nhũn và ngã xuống đất.

Anh ta hung dữ chỉ tôi, bảo tôi ngoan ngoãn một chút, rồi mới bỏ đi.

Mấy người đó đi rồi, tôi vội vàng lấy điện thoại di động ra gọi cho Thành, giọng nói run rẩy giải thích tình huống ở đây, sau đó tôi vội vàng nói: "Tôi muốn Bé Châu bình an vô sự."

"Cô Tân, cô đừng lo lắng, tôi sẽ nói chuyện này với nhà họ Tần, cô sắp xếp việc của Nhạc Tín trước đi."

Bây giờ đầu óc tôi chỉ toàn là cảnh Bé Châu đã khóc như thế nào khi bị bắt đi, làm gì có tâm trạng mà quan tâm đến Nhạc Tín gì đó. Nghe anh ta nói xong, tôi mất kiểm soát và hét lên: "Bé Châu chưa trở về, chuyển của Nhạc Tín tạm thời dừng lại."

"Cô Tân, cô phải hiểu cái nào quan trọng hơn. Người đó là người làm quan chức, tôi tin rằng anh ta sẽ không mất trí mà làm tổn thương một cô bé. Còn chuyện của Nhạc Tín mà xảy ra sai sót gì thì đến lúc đó có hối hận cũng không kịp. Bạn đang đọc truyện tại truyen88.vip

Anh ta nói đúng, tôi cũng tự trách mình vì đã mất kiểm soát. Phán đoán luôn chính xác và bình tĩnh đột nhiên lại sụp đổ vào lúc này.

Tôi ôm đầu và hít thở sâu hai cái để ổn định lại cảm xúc: "Được rồi, tôi hiểu rồi."

Tôi cúp điện thoại nhưng vẫn còn hơi lo lắng, cho nên buổi tối tôi quay trở lại căn hộ để tìm máy tính xách tay mà tôi nhận được từ ông cụ Phương và thật sự đã tìm thấy tin tức về anh Huy.

Người tình của anh Huy trước kia là hoa khôi của Hồng Tuyết Lâu. Sau khi được anh Huy bao nuôi thì dần dần không còn liên hệ với Hồng Tuyết Lâu nữa. Nhưng anh Huy nổi tiếng là người trong sạch trong giới chính trị và không nhiều người biết đến chuyện này. Còn vợ anh ta cũng là một người phụ nữ giỏi giang, trong giới chính trị, hai người được coi là xứng đôi vừa lứa.

Thế nhưng trong cuộc hôn nhân đẹp đẽ này lại xuất hiện một người tình nhân.

Mà người tình nhân này còn không đơn giản.

Tôi nhìn một chút thì thấy trước khi làm nghề này, người phụ nữ đó từng học cùng trường đại học với anh Huy. Hai người họ đã hẹn hò khi còn học đại học, nhưng sau đó vì SỰ nghiệp làm quan chức, anh Huy và cô ta đã bị ép chia tay.

Lúc đó, bố của anh Huy đã lừa anh ta rằng chỉ cần anh ta cưới người vợ hiện tại thì sẽ không làm hại cô gái kia.

Nhưng thật ra, ông ta đã bán cô gái cho Hồng Tuyết Lâu và hoàn toàn hủy hoại cuộc đời của cô gái đó.

Việc này được thực hiện một cách bí mật và không nhiều người



Nhấn Mở Bình Luận