"Sao hôm nay em lại tới đây?" Mặc dù cô ấy từ bên chỗ Kiều Lam tới, tôi đã để Văn Thành sắp xếp cô ấy ở một chỗ khác, cũng không phải là ở chung với tôi."
"Gần đây em nghe anh Văn Thành nói chị làm việc ở bên ngoài rất bận rộn, dường như tới tận hôm nay mới làm xong cho nên em tới làm cơm tối cho chị." Cô ấy nói xong rồi lại chui vào phòng bếp làm tiếng.
Tôi nhìn bóng lưng bận rộn của Lộ Khiết mà không đành lòng nói mình đã ăn rồi. Tôi sờ lên cái bụng có chút phình ra của mình rồi nghĩ dù sao cũng là một người ăn cho hai người, ăn nhiều hơn một chút cũng được.
"Không phải em nói chị chứ nhưng chị còn đang có thai, cũng không cần phải vất vả chạy ngược chạy xuôi như thế."
Lộ Khiết lải nhải liên miên với tôi, tôi chỉ cười rồi im lặng nghe. Chờ tới khi cô ấy nói xong thì đồ ăn cũng đã xong hết. Tôi ăn một miếng, nếm ra được mùi vị quê hương, đột nhiên lại có chút muốn khóc. Mời đọc truyện trên truyen88.vip
"Đã hơn một năm rồi." Tôi cúi đầu nhìn chén cơm của mình, trái tim có chút siết lại.
Lộ Khiết dừng động tác ăn cơm lại rồi ngẩng đầu nhìn tôi: "Chị Tân Ái Phương."
"Mấy ngày nữa em định về Biên Kỳ một chuyển"
"Hả?"
Tôi nhìn cô ấy rồi nở một nụ cười, bảo cô ấy tiếp tục ăn cơm rồi mình cũng cúi đầu mà ăn một chút.
Chuyện của Nhạc Tín tối mai sẽ kết thúc, tôi còn chưa trông thấy sự kết thúc này thì đã ngồi trên máy bay đi về Biên Kỳ với Lộ Khiết.
Tôi cố ý mua vé buổi tối, lúc trở về còn có thể nhìn thấy bầu trời đêm ở phía ngoài cửa sổ máy bay, cảnh tượng đó đẹp không sao tả nổi.
Tôi còn tưởng rằng mình có thể nằm trên máy bay ngủ một lúc, ai ngờ toàn bộ hành trình tôi đều rất tỉnh táo, lúc đáp xuống sân bay Biên Kỳ thì đã là mười hai giờ khuya.
Lộ Khiết về nhà của cô ấy, còn tôi cũng về ngôi nhà trước kia.
Chỗ đó đã không có người ở từ lâu rồi, hơn một năm nay cũng có khá nhiều người liên hệ tôi hỏi tôi có bán hay không, nhưng tôi không trả lời.
Mặc dù tôi biết sau này không có nhiều cơ hội để trở về nhưng mỗi một ngóc ngách trong căn nhà này đều là kỷ niệm giữa tôi và bố mẹ. Mỗi lần quay về thì tôi đều có một cảm giác bố mẹ đang gọi tên mình, cảm giác ấm áp đó khiến cho người khác không nhịn được mà muốn khóc.
Tôi đứng ở cửa một lúc lâu rồi mới lấy hết can đảm mà đi vào. Có một mùi đập vào mặt tôi, đó là hương Lan nhàn nhạt, nhưng càng nhiều hơn là mùi nấm mốc.
Trong phòng rất tối, tôi đi tới mở cửa sổ ra để thông gió, sau đó quét dọn một phen, lại làm đồ ăn cho mình. Ăn xong thì úp mặt lên mặt bàn lạnh tanh mà khóc. Mời đọc truyện trên truyen88.vip
Tối đó tôi đi ngủ trong sự đau đớn, cả một đêm đều ngủ không ngon. Cho tới ngày hôm sau, tôi đổi một bộ quần áo sạch sẽ rồi đi tới khu mộ.
Hôm nay là tròn một năm kể từ ngày bố mẹ tôi qua đời, nhưng phần mộ chỉ có một mình mẹ tôi, bởi vì lúc đó không tìm được di thể của bố tôi đâu cả.
Tôi vẫn còn ôm hi vọng nên không làm đám tang cho ông ấy.
Nhưng đã hơn một năm trôi qua, bố tôi vẫn không quay về, tôi cũng đã chấp nhận sự thật.
Tôi không muốn gánh cái danh bất hiếu cho nên lần này trở về không chỉ vì thăm bọn họ mà còn định xử lý tang lễ cho bố tôi.
Nhà tôi cũng không có họ hàng gì, nhà bác cả cũng vì chuyện của Vương Thiết Kiên mà không qua lại với nhau. Bởi thế nên tang lễ của bố tôi được làm rất đơn giản, chỉ mời mấy sư thầy tới tụng kinh siêu độ, thậm chí còn không mời ai. Tôi trực tiếp đốt những di vật của bố, sau đó đặt tại bên cạnh ngôi mộ của mẹ tôi, xây một khu một hai người.
Tôi dùng thời gian ba ngày để làm xong mọi thứ, chờ tới khi mọi chuyện kết thúc thì cả người tôi đều nhũn ra. Nhưng tâm trạng thì không còn nặng nề như lúc trước, đã thoải mái hơn nhiều.
Buổi tối khi đi từ khu mộ về, tôi chuẩn bị ngày mai quay về Đông Quan. Ai ngờ vừa tới cổng thì đã thấy có mấy người đứng chặn trước cửa nhà, cầm đầu là một người phụ nữ. Cô ta mặc váy liền áo màu trắng, khí chất vô cùng dịu dàng hào phóng.
Tôi run lên, nhìn dáng vẻ của đối phương rồi tranh thủ quay người rời đi. Cô ta cũng đã nhìn thấy tôi nên kêu tên của tôi, sau đó vội vàng sai người đuổi theo. Tôi có thể nghe thấy tiếng bước chân đằng sau lưng mình.
Tôi còn chưa kịp phản ứng thì đã bị người đằng sau bắt lấy, sau đó tôi bị đẩy tới trước mặt người phụ nữ kia.
"Lúc trước tôi nghe nói cô trở về, tôi còn không in, ai ngờ lại là thật chứ."
Người phụ nữ kia nở một nụ cười lạnh lùng rồi đưa tay siết cằm dưới của tôi. Cô ta chính là Tôn Ly.
"Nghe nói lần trước cô cố gắng quên mình cũng muốn rời khỏi Lục Kính Đình, tôi còn tưởng rằng cô đã không nhớ nhung anh ấy nữa rồi. Ai ngờ ngay lúc chúng tôi sắp kết hôn thì tôi lại trở về."
Mặc dù tôi biết ngày kia bọn họ sẽ kết hôn nhưng tôi thật sự không phải vì Lục Kính Đình mới về Biên Kỳ, chỉ là vì ngày giỗ mà thôi.
Tôi cắn chặt răng rồi giật giật cánh tay đang bị tóm lại ở sau lưng, đau tới nỗi sắp trật khớp khiến cho tôi từ bỏ suy nghĩ muốn dãy dụa.
Tôn Ly đưa mắt nhìn chằm chằm vào cái bụng có hơi nhô lên của tôi, ánh mắt cô ta trở nên lạnh lẽo, như muốn xuyên thấu lớp da bụng mà nhìn vào bên trong: "Sao nào, vác cái bụng lớn chuẩn bị đi về ăn vạ à?"
"Cô suy nghĩ nhiều rồi, tôi không..." Tôi còn chưa nói hết câu thì đột nhiên Tôn Ly đã ngắt lời: "Không à? Vậy thì cô nói xem cô về đây vào lúc này là có ý gì, chẳng lẽ chuẩn bị đứng xa xa nhìn chúng tôi kết hôn cũng đủ hài lòng à?"
Tôi nghe thế thì có hơi sửng sốt, sau đó cúi đầu mà nở nụ cười. Hóa ra trong mắt người khác mình là một kẻ đáng buồn như thế, Lục Kính Đình có gì đáng giá để mình làm thế chứ?
"Cô cười cái gì?"
Tôi lắc đầu rồi trả lời: "Không có gì, chỉ là cô Tôn đây cũng xem trọng Lục Kính Đình quá rồi đó, loại người như anh ta không xứng đáng để tôi làm thế"
Tôi vừa nói xong thì Tôn Ly đã đột nhiên tóm lấy tóc tôi rồi giật, tôi bị đau nên đành phải ngẩng đầu lên mà đối diện với đôi mắt lạnh lùng của cô ta: "Cái gì gọi là loại người như anh ta? Tân Ái Phương, cô đừng có quên bản thân mình là ai, chẳng qua cô cũng chỉ là một con đĩ thấp kém mà thôi, thân phận của cô thua Lục Kính Đình một trời một vực."
"Vâng vâng vâng thân phận của tôi thấp kém, vậy thì không biết tại sao người cao quý như cô Tôn đây lại phải hạ mình tranh luận với tôi chứ?" Tôi trừng mắt nhìn cô ta một chút rồi nói với vẻ châm chọc.
Tôn Ly hừ một tiếng lạnh lùng rồi thả tóc của tôi ra, da trán của tôi như trút được gánh nặng. Nhưng không hiểu sao đầu tôi lại có chút choáng, có lẽ là do mấy ngày nay bận quá, sức khỏe cũng yếu hơn lúc trước rất nhiều.
"Tôi cảnh cáo cô, ngày kia tôi và Lục Kính Đình kết hôn, tốt nhất là cô đừng để tôi nhìn thấy cô, nếu không thì tôi không khách sáo đâu." Cô ta uy hiếp tôi một lúc, bàn tay lạnh lẽo vỗ nhẹ lên gương mặt của tôi.
Cô ta dùng sức không nhiều nhưng tôi vẫn cảm thấy có chút đau đón.
Cô ta nói để tôi xuống chỗ này, thể là người của cô ta buông tôi ra, khiến cho tôi lảo đảo mấy cái, suýt chút nữa là ngã xuống đất.
Sau khi Tôn Ly rời khỏi đây thì bầu không khí căng thẳng đó cũng biến mất. Mời đọc truyện trên truyen88.vip
Tôi vuốt vuốt cổ tay bị đau rồi đi tới trước cửa, nhưng chưa được hai bước thì phát hiện có gì đó không thích hợp. Tôi quay đầu lại thì thấy có một người đàn ông đứng ở bậc thang cách đó không xa, thân thể thẳng tắp dựa vào tường như một cây tùng có chút nghiêng.
Trên cánh tay buông thống của anh ta có kẹp một điều thuốc lá, chấm đỏ phát sáng trong đêm tối vô cùng bắt mắt.
Anh ta hít một hơi sâu rồi nhả khỏi ra, khói thuốc mờ mịt len lỏi trong không khí giữa hai chúng tôi, bao trùm lên ngũ quan lập thể rõ ràng của anh.
Tôi cứng đờ cả người, giả vờ như không nhìn thấy rồi quay người móc chìa khóa mở cửa.
"Em đi tảo mộ à."
Giọng nói trầm khàn của Lục Kính Đình vang lên sau lưng tôi, tôi làm bộ như không nghe thấy rồi vặn cửa ra.
Ngay lúc tôi đang chuẩn bị đi vào thì Lục Kính Đình đã tới phía sau tôi từ lúc nào, bàn tay rộng lớn của anh bao trùm lên bàn tay đang định đẩy cửa của tôi, anh ta hỏi: "Chuyện của Nhạc Tín là do em làm à?"
Tôi muốn hất tay của Lục Kính Đình ra nhưng nhiệt độ mà lòng bàn tay anh ta truyền tới như có một ma lực vô hình khiến cho tôi không thể động đậy.
Tôi không nói gì, mấy ngày nay tôi quá bận rộn nên cũng không có thời gian chú ý tới chuyện bên phía Nhạc Tín.
"Anh ta bởi vì vận chuyển hàng lậu mà bị quản lý Đông Quan bắt rồi. Lúc anh ta bị bắt không mắng người nhà họ Phương, cũng không mắng Tần Thiên Khải mà là mắng em." Chẳng biết tại sao mà những lời