Mấy ngày nay sức khỏe tôi không được tốt lắm, nhưng tôi không ngờ rằng đêm hôm đó ngủ một giấc là ngủ đến nằm viện luôn.
Nửa đêm bụng đau đến mức sắp ngạt thở, tôi nặng nề gượng dậy khỏi giường, choáng vángđi xuống nhà bắt xe đến bệnh viện.
Vào viện cả một đêm nhưng bụng tôi vẫn còn đau đến khó chịu, mãi cho đến chín giờ sáng ngày hôm saumới dần thấy khá hơn. Sau đó, tôi mơ màng ngủ thiếp đi, ngủ thẳng một giấc đến tối ngày hôm đó.
Đợi cho đến khi đỡ hơn một chút tôi mới đến chỗ bác sĩ kê đơn thuốc.
Bác sĩ nói sức khỏe của tôi hiện giờ rất yếu, phải cố gắng đừng quá lao lực hoặc đừng để vấp ngã, nếu không đứa bé sẽ không giữ được.
Nói xong kê cho tôi một ít thuốc. Tôi cầm thuốc trở về nhà lại ngủ thêm một giấc, ngủ cho đến thắng sáng ngày hôm sau, cũng là ngày mà Lục Kính Đình kết hôn. Truy cập truyen88.vip để đọc truyện hay mỗi ngày
Việc đầu tiên tôi làm khi thức dậy là thu dọn đồ đạc và rời khỏi đây, trên đường lại kẹt xe. Tôi ngồi trên xe ngủ gà ngủ gật. Cho đến khi đột nhiên nghe thấy tiếng phanh xe chói tai, làm tôi tỉnh hẳn.
Tôi ngẩng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, vài chiếc xe đang đậu trên đường ở phía trên bên phải, mỗi một chiếc đều là Rolls Royce, sạch sẽ và sang trọng.
Ngón tay tôi rung lên, chơi lớn như vậy ngoài đám cưới của Lục Kính Đình, tôi thật không thể nghĩ ra ai khác nữa.
Nhưng mà sao lại trùng hợp như vậy chứ, lại đụng phải xe rước dâu của anh ta?
Tôi ôm hi vọng mong mình gặp may nhìn ra ngoài một lúc, chiếc xe benz ở phía trên cùng dừng ngay giữa đường làm cho giao thông trên đường lộn xộn cả lên.
Bỗng một người đàn ông bước xuốngxe, dù người đó quay mặt về phía tôi chưa đến một giây, tôi vẫn nhận ra đó là Lục Kính Đình.
Hôm nay, hiếm có được một ngày anh ta mặc một bộ âu phục màu đỏ như thế khiến cho thân hình thon dài trở nên vô cùng hấp dẫn, mái tóc dài được vuốt lại gọn gàng bằng keo xịt tóc, lộ ra toàn bộ đường nét khuôn mặt vừa sâu sắc lại vừa tinh xảo, trông tràn đầy tinh lực và khí chất anh tuấn.
Tôi chăm chú nhìn theo bóng dáng của anh, cảm giác như đã bị thứ gì đó thu hút không thể nào rời mắt đi được.
Lục Kính Đình xuống xe mắng người trong xe kia một tiếng, sau đó thô lỗ mở cửa lỗi tài xế ra khỏi xe.
Tài xế cơ thể gầy yếu, không chống chịu được sự lôi kéo của anh, chỉ chốc lát đã bị kéo ra ngoài, loạng choạng vài cái về phía trước tồi ngã thẳng xuống đất.
Cùng lúc đó, mấy người đàn ông trong xe cưới ở phía sau cũng xuống xe chuẩn bị bước tới để can ngăn Lục Kính Đìnhthì lại bị một nhóm người khác do Nghĩa dẫn đến chặn lại, bọn họ ở giữa những chiếc xe bắt đầu đánhnhau.
Hai nhóm người đangđấu đá vớinhau đã che khuất Lục Kính Đình, tôi khôngthấy được anh đang làm gì, nhưng mà chẳng bao lâucó người bắt đầu kêu lên: “Cậu ba, cậu ba chạy mất rồi."
Sau đó cảnh tượng trở nên rất lộn xộn, đám đông giải tán, nháo nhào leo lên xe.
Lúc này tôi mới nhìn thấy Lục Kính Đình bước lên chiếc xe mà lúc nãy đã lôi người tài xế kia xuống, nghênh ngang bỏ đi không nói lời nào, giữa dòng xe đông đúc chạy vút đi.
Đội xe rước dâu phía sau lưng cũng lái xe đuổi theo. Truy cập truyen88.vip để đọc truyện hay mỗi ngày
Khung cảnh vô cùng hỗn loạn, nhưng sau khi bọn họ rời đi, nơi này cũngdần yên tĩnh lại.
Tài xế của tôi thấy vậy không khỏi sợ hãi nói: “Mẹ nó bọn nhà giàu này biết chơi quá nhỉ, ngày nào đó bà đây cũng sẽ mua một con siêu xe cho biết.”
Tôi mỉm cười, trong lòng bồn chồn nghĩ không biết Lục Kính Đình bị làm sao lại đột nhiên gây sự giữa đường.
Vì tắc đường nên tôi chỉ đành bay trễ một hơn một chút, mãi đến ba giờ chiều tôi mới đến sân bay, đi chuyến bay lúc bốn giờ, hai tiếng sau đã đến được Đông Quan.
Sau khi đến nơi, tôi báo cho chị Tưởng Thanh biết một tiếng, chị Tưởng Thanh liên tục nói tốt lắm tốt lắm, sau đó dừng lại một lúc rồi nói rằng. Cô Phương có chuyện muốn nói với tôi, tiếp đó điện thoại đã được đưa Cô Phương.
"Tân Ái Phương, tối nay chúng ta đến Nam Giang ngồi trên thuyền ăn tối đi."
“Hả?” Tôi còn định về nghỉ ngơi một chút, mặc dù cả ngày nay chẳng làm gì nhưng không hiểu sao khi mang thai người ta luôn buồn ngủ.
"Tối nay tôi muốn nói với cô về chuyện của Nhạc Tín và cả chuyện của Hồng Tuyết Lâu nữa."
Tôi đầy suy tư ừ một tiếng, nghĩ đến cô ấy đã nói trước đó rằng chỉ cần giải quyết xong chuyện của Nhạc Tín, tôi sẽ biết được tại sao cô ấy lại nói ông Phương sẽ nhận tôi làm con gái đỡ đầu.
"Vậy, tối nay gặp"
"Ừm."
Còn vài tiếng nữa là đến buổi tối, tôi tạm thời để đồ đạc ở chung cư, sau đó đến bệnh viện màanh Nhiếp đang làm việc, theo kế hoạch mà nói thì chắc bây giờ anh ta không có ở đó đâu, nhưng tôi không kiềm được mà đi xem thử, dẫu sao thì vì tính đặc thù của tình huống này chỉ có thể uy hiếp anh ta thôi.
Vẻ mặt đau khổ và buồn bã của anh ta đến nay tôi vẫn còn nhớ.
Lúc ở trước cửa phòng bệnh của anh Nhiếp, mơ hồ nghe thấy bên trong có tiếng bước chân, tôi bỗng thấy hồi hộp, nghĩ rằng có lẽ là anh Nhiếp vẫn chưa đi.
Tôi thận trọng mở cửa, trong lòng mang theo một tia mong đợi, nhưngkhi mở cửa ra, người bên trong lại chẳng phải là anh Nhiếp, mà là Tần Thiên Khải.
“Em về rồi.” Tần Thiên Khải đang sắp xếp đồ trên giường, nghe thấy tiếng động ở cửa do tôi phát ra, chẳng cần quay đầu lại nhìn cũng đoán ra là tôi.
“Nghe nói em về Biên Kỳ một chuyến, là đi xem thử đám cưới của Lục Kính Đình phải không?” Tần Thiên Khải nói xong, đặt tấm chăn trong tay xuống, quay đầu nhìn tôi, khóe miệng nở nụ cười ấm áp, hai tay đặt hờ trongtúi quần, cả người sạch sẽ cộng với khí chất có phần lười nhác luôn mang đến cho người ta cảm giác khó tå.
Tôi lắc đầu, đưa mắtnhìn chung quanh phòng, quả thật không có vết tích gì do anh Nhiếp để lại.
"Văn Thành làm theo lời tôi dặn đã đưa Nhiếp Tuấn Thần qua nước Mễ rồi. Anh thực sự tò mò không biết em đã cách gì khiến cho anh ta ở tòa án dám xem nhẹ cái chết mà chỉ điểm Nhạc Tín đó.”
Thực tế anh Nhiếp cũng không làm được nhiều việc, nhưng trong phạm vi nhà họ Nhạc, anh Nhiếp cũng coi như là một nhân vật có địa vị, hơn nữa so với những người bình thường khác thì sự xác nhận của ông ấy có tác dụng hơn. Do đó, muốn chỉ điểm Nhạc Tín buôn hàng lậu vậy thì chắc chắn là phải đổ hết mọi chuyện này lên đầu anh ta.
Mà trước lúc tôi rời khỏi Đông Quan, cũng là sau khi tôi rời khỏi chổ của anh Nhiếp, tôi lập tức căn dặn Văn Thành chuyện tiếp sau đó, đợi đến khi kết thúcsẽ đưa anh Nhiếp sang nước Mễ. bên đó cũng đã hẹn bác sĩ xong cả rồi, tính ra chắc có lẽ cũng làm phẫu thuật nhanhthôi.
Tôi bật cười, khi nghe thấy kết quả như vậy tôi cảm thấy nhẹ nhõmhơn một chút, thở phào nói: "Cũng không có gì, cùng lắm chỉ là là thủ đoạn có hơi bỉ ổi một chút.”
Tần Thiên Khải cười khà khà, đi đến bên cạnh tôi, ngón tay vuốt xuống những sợi tóc buông bên tai tôi, cử chỉ có hơi thân mật mà vân về vài cái, cảm giác so với lúc thường có hơi kỳ lạ.
Tôi chăm chú nhìn vào ánh mắt vẫn đang nhìn mái tóc tôi của anh, trong con ngươi màu hạt dẻ toát lên một sự lạnh lẽo, chứa đựng một thứ tình cảm gì đó như có như không, khiến tôi không thể hiểu được. Chỉ cảm thấy trái tim nhưng bị hung hăng bóp chặt lấy, toàn thân cứng đờ không biết phải làm sao.
"Sau này em càng ngày càng mạnh mẽ hơn, sẽ không cần đến tôi giúp đỡ nữa."
Tôi không biết anh ấy nói vậy là có ý gì, nhưng tình hình trước mắt, tôi vẫn phải dựa vào sức mạnh của anh ta và Hồng Tuyết Lâu.
“Nhưng nếu như vẫn còn có khó khăn gì không giải quyết được thì hãy tìm tôi.” Anh ta thu tay lại, vẻ mặt nghiêm túc lại nho nhã cùng nụ cười nhàn nhạt, như làn gió mát nhẹ trong đêm đông, mang đến cho người khác một cảm giác khó tả.
Chỉ cảm thấy rất đẹp, một vẻ đẹp khôngthể có nơi trần tục này.
Tôi sững người một lúc, suy nghĩ gì đó rồi lại gật đầu.
Sau đó, anh ấy cũng không nói gì thêm, đi phía trước tôi và nói muốn dẫn tôi đến Nam Giang ăn tối. Tôi ừ một tiếng đi theo sau.
Sau hơn một giờ, tôi ngồi xe của Tần Thiên Khải đến Nam Giang lên chiếc thuyền mà cô Phương đã đặt trước.
Hôm nay khá đông người đến, trong đó có khá nhiều người là anh em đã đồng hành cùng ông Phương trong lúc ông gầy sự nghiệp ở Đông Quan, với cảnhư một số đối tác và khách hàng lâu năm của Hồng Tuyết Lâu.
Tối nay cô Phương ăn mặc rất chỉnh chu, cô ấy mặc một chiếc váy liền thân màu đen, trang điểm tone màu khói, không ngờ lại rất phù hợp với gương mặt trong sáng thuần khiết của cô ấy. Truy cập truyen88.vip để đọc truyện hay mỗi ngày
Cô ấy cầm ly rượu vang dạo một vòng bữa tiệc, ánh mắt mới để ý thấy tôi và Tần Thiên Khải.
Cô ấy vẫy tay với tôi, sau đó đi đến tiện tay lấy một ly rượu vangđưa cho tôi: “Cô đến rồi à, nói rồi cô ấy lại chú ý đến Tần Thiên Khải đang đứng bên cạnh tôi, nở nụ cười bất ngờ: “A, anh Tần cũng đến à.
Tần Thiên Khải gật đầu rồi nói sẽ để hai người chúng tôi trò chuyện, sau đó bản thân anh ta tự hòa vào bữa tiệc, nói chuyện cùng vài người bạn quen biết.
Cô Phương nhún vai, quay đầu nhìn anh ấy đi ra xa, sau đó mới ngoảnh mặt nhìn về phía tôi: “ Chúng ta ra ngoài nói đi."
Tôi gật đầu, đi theo cô ấyra ngoài tìm một chỗ ngồi xuống, nhìn mặt nước thăm thẳm, còn có thể nhìn thấy cả tháp Vòng Eo Nhỏ.
Tháp này về đêm vô cùng đẹp, cả tòa tháp phát sáng nổi bật với nhiều màu sắc rực rỡ, mà nhữngtòa nhà cao tầng đối diện cũng rất lộng lẫy. ánh đèn lấp lánh phản chiếu trên mặt sông,có cảm giác như hão huyền mê li, làm người ta luôn cảm thấy đẹp đến mức không chân thực.
Lần trước đến con thuyền này tôi không có ấn tượng gì tốt đẹp, cho nên cũngcũng không có tâm trạngthưởng thức phong cảnh nơi đây, hôm nay hiếm có dịp an nhiên ngồi ngắm nhìn cảnh vật, cảm giác như ánh mắt mơ hồ đã lạc vào một thế giới hoàn toàn khác.
“Đẹp phải không!” Cô Phương dặt dĩa điểm tâm lên bàn, nhìn về phía