Rác trong thùng rác cũng giúp tôi tránh được không ít lực đạo khi rơi xuống, hơn nữa đỡ cả bụng của tôi, cho nên bụng của tôi không chịu lực đập, tôi đứng vững lại, chạy ngay đến bên đường.
Tôi chạy không bao lâu liền nhìn thấy đường lớn, tùy tay gọi một chiếc xe taxi, bảo tài xế đưa tôi đến chỗ Tần Thiên Khải.
Lái xe nhìn thấy tôi cả người không được sạch sẽ cho lắm, không dám tiếp tôi, trực tiếp liền rời đi.
Tôi giữ được một chiếc xe, đều là như thế, tôi cực kỳ gấp gáp, nước mắt không ngừng xoay chuyển trong hốc mắt, sau khi ngăn ba chiếc xe thì một người phụ nữ nhìn thấy tôi liền hỏi, tôi không thể nói rõ được, người phụ nữ đó liền cho tôi lên xe, tôi nói chỗ đến cho bà ấy, bà ấy liền đưa tôi đến đó.
Sau khi Tần Thiên Khải nhìn thấy tôi, liền kinh ngạc. “Ái Phương.” Giọng nói của Tần Thiên Khải đầy vẻ bất ngờ và vui mừng, giơ tay ra muốn ôm tôi nhưng cuối cùng lại thu về: "Cuối cùng em cũng trở về rồi.”
Tôi thở hổn hển, cả người có cảm giác không thể chịu nổi: "Tân Gia Kiệt mất tích rồi..
Vẻ mặt Tần Thiên Khải có chút ngạc nhiên, chắc là không nghĩ rằng tôi lại phát hiện ra chuyện này, ngây ngốc một chút, anh ta nói: "Em đừng có quá lo lắng, buổi chiều anh đã phải người đi tìm rồi.” “Nó ở nước ngoài, nhà họ Triệu, ở Australia.” “Anh biết, anh đã phải người đi rồi.” Tần Thiên Khải trước tiên để tôi đi vào nhà: "Chuyện này em đừng nên quá lo lắng, bây giờ em cứ yên tâm mà nghỉ ngơi ở nhà anh là được.”
Tôi làm sao còn có thể tiếp tục nghỉ ngơi được nữa chứ: "Không được, tôi muốn quay lại khách sạn một chuyển. “Đi khách sạn để làm gì?” “Hộ chiếu của tôi vẫn còn đang ở khách sạn. tôi cực kỳ gấp gáp, liền trực tiếp nói ra, sau khi nói xong tôi liền hối hận.
Tần Thiên Khải biết là tôi muốn đi lấy hộ chiếu, nhất định sẽ giống như đám người Lục Kính Đình sẽ nhốt tôi lại.
Vẻ mặt anh tan ngay lập tức ngưng trọng: "Em có thể đến khách sạn, nhưng mà hộ chiếu thì không được.
Nói xong, Tần Thiên Khải liền gọi điện thoại cho chị Tưởng Thanh, bảo chị ấy thu hết hộ chiếu của tôi lại. “Tôi cầu xin anh đấy Tần Thiên Khải, anh để cho tôi đi đi.” Tôi sắp bật khóc luôn rồi, tôi không dễ dàng gì mới có thể trốn ra ngoài được, nhưng vẫn là không có cách nào để đi tìm Tần Gia Kiệt.
Tần Thiên Khải dường như sẽ không từ chối yêu cầu của tôi, nhưng mà chỉ là chuyện này nói như thế nào anh ta cũng không chịu đồng ý.
Cuối cùng vẫn là do tôi kiên trì không ở lại nhà của anh ta anh ta mới đưa tôi quay lại nhà.
Trên đường trở về nhà, ngay lúc tôi cảm thấy như sắp tuyệt vọng rồi, liền nghĩ tới một cách.
Không có hộ chiếu cũng có thể vượt biên.
Tôi muốn vượt biên sang Australia. Tần Thiên Khải giống như trước đây vậy, đưa tôi trở về nhà đợi tôi đi lên trên nhà liền rời khỏi.
Vốn dĩ tôi dự tính tối nay sẽ đi, nhưng mà bụng lại không phối hợp đau mấy lần, nhắc nhở tôi mệt mỏi quá độ.
Tôi ngồi ở nhà một lúc, cũng đã bình tĩnh hơn so với trước kia rất nhiều, tôi quyết định trước tiên vẫn nên nghỉ ngơi một chút, sau đó mới nghĩ đến chuyện vượt biên.
Dù sao thì sức khỏe phải tốt thì mới đi được.
Nghĩ đến đây, tôi liền cứng rắn an ủi nội tâm đang hoảng loạn, bắt ép bản thân đi tắm rửa qua một chút sau đó đi ngủ.
Giấc ngủ này cũng không quá an ổn, nhưng lại ngủ lâu hơn lúc bình thường một chút.
Đợi sau khi tôi tỉnh lại, đã là buổi trưa ngày hôm sau rôi.
Lúc tôi tỉnh lại đầu đau như muốn nứt ra, nhưng mà chuyện mất tích của Tân Gia Kiệt vẫn cứ xoay chuyển mãi trong đầu tôi, tôi ngồi một lúc cảm thấy thân thể đã khôi phục khá khá rồi, liền đi xuống giường cầm lấy chiếc điện thoại mà Tần Thiên Khải hôm qua để lại cho tôi, tra một chút những chuyến bay mà dạo gần đây hay bay đi Australia, mỗi ngày một chuyến, chuyển của ngày hôm nay đã khởi hành rồi.
Tôi suy nghĩ một chút, quyết định sẽ ngồi chuyến bay của tối ngày mai.
Ngồi ở bên giường, thở dài một hơi, đợi đến sau khi tìm được Tân Gia Kiệt, tôi sẽ mang theo nó rời khỏi chỗ này. Cái vòng tròn này, tôi không thể tiếp tục ngây ngốc mà ở lại được nữa, tôi mệt mỏi rồi, cũng quá mệt rồi.
Tôi thà bị bọn nhà cái vây bắt, không còn đường chạy thoát cũng không muốn phải chịu đựng những chuyện này nữa. Thời gian một ngày cứ thế trôi qua trong sự suy nghĩ của tôi.
Buổi chiều ngày hôm sau, tôi thay đổi một bộ đồ thể thao không quá bắt mắt, để đầu tóc cứ bay tán loạn, nhìn vào người con gái trong gương, đột nhiên cảm thấy có chút lạ lẫm, dạng trang điểm này dường như từ lúc tôi bước vào con đường làm tình nhân này đã không còn tồn tại nữa, mỗi ngày đều bôi son chát phấn dỗ dành kim chủ như tôi, sớm đã quên mất dáng vẻ đơn thuần lúc thanh xuân của mình là như thế nào rồi.
Thở dài một hơi, không còn nhiều thời gian để tôi có thể hồi tưởng nữa, lúc tôi tìm kiếm thông tin về chuyến bay, trước giờ khởi hành một tiếng liền đi ra ngoài gọi một chiếc taxi.
Suốt cả một đường tôi đều cực kỳ lo lắng, dù sao từ trước tới nay tôi cũng chưa từng làm ra chuyện gì mà không quan tâm hậu quả như thế.
Lúc đến cảng biển, tôi tìm kiếm một chút chuyến tàu mà tôi muốn đi. Còn năm phút nữa là bắt đầu kiểm tra về rôi.
Tôi hít một hơi, vẫn may là đuổi đến kịp lúc, tôi tìm phương hướng cảng biển rồi đi về hướng đó, ở phía xa xa đã nhìn thấy một đoàn người mặc đồ đen, đại khái chắc là đều mua vé đi New Zealand thăm quan, tôi nhìn một chút làm hình thức, chọn chỗ có nhiều người nhất trốn vào đó. Cập nhật nha*nh nhất trên Tamlinh247.vn
Khi âm thanh kiểm tra vé cất lên, tim tôi cũng trong phút chốc đập nhanh, tôi đi theo hướng của những người định lên thuyền, cả quãng đường đều cố gắng bảo vệ bụng mình, sợ sẽ chen lấn ảnh hưởng tới đứa trẻ.
Chắc là được ông trời bảo vệ, ngay lúc đến lượt tôi bị kiểm tra vé thì đột nhiên có người gọi người kiểm phiếu đó rời đi nên cô ấy liền vội vã mở hệ thống tự động kiểm tra vé sau đó xoay người rời khỏi.
Tôi vui mừng trong lòng, liền đi theo người đàn ông mặc đồ đen kia, nhân lúc anh ta kiểm tra vé để mở cửa kiểm phiếu liền cùng anh ta chen qua.
Hơn nữa khiến tôi không đoán được chính là, trên con tàu này không có người kiểm tra vé, tôi rất thuận lợi cùng người trước mặt đi lên tàu.
Sau khi lên tàu, tôi nhìn qua cách bày trí một chút, cuối cùng tìm thấy một vị trí không quá bắt mắt ở trên nhà ăn tầng ba và ngồi ở đó.
Dù sao trong suốt cả quá trình kiểm tra về nhà ăn là nơi dễ dàng trốn khỏi cảnh kiểm tra vé nhất.
Ngay khi tôi ngồi vào chỗ, tôi mới có thể yên tâm, nhìn quanh hòn cảnh bốn phía, luôn cảm thấy chuyến tàu này so với chuyến tàu mà lúc trước tôi đã ngồi có chỗ nào đó không đúng. Mà giống như là một con tàu du lịch, khắp nơi đều là không khí giàu sang.
Tôi đang nghĩ, liền có một tiếng còi báo động, là tiếng từ con tàu.
Chắc là do có thai, ngay lúc con tàu chuyển động, tôi đột nhiên có chút cảm giác như say tàu, bụng tôi liền quặn lại, tôi liền ôm ngực không ngừng vuốt ngược xuống phải qua một lúc mới dần bình thường trở lại.
Đợi sau khi tôi trở lại bình thường, con tàu đã yên ả lướt đi trên mặt biển rồi, tôi mở cửa sổ ra để hít thở không khí, không hề nghĩ tới chuyện ban nãy nữa, mà nghĩ đến chuyện sau khi con thuyền dừng lại thì tôi nên làm cách nào để tìm được Tân Gia Kiệt.
Nếu như muốn ngồi máy bay để đến New Zealand thì cũng mất khá nhiều thời gian, đi đường thủy càng lâu, nếu như đợi tôi đến được New Zealand chắc cũng phải là sáng ngày mai rồi.
Tôi dựa vào cạnh cửa sổ, nhìn cảnh nước triều ở bên ngoài, nhắm mắt lại muốn nghỉ ngơi một chút.
Nhưng dù cho tôi làm thế nào thì cũng không thể ngủ được, tôi dứt khoát đứng dậy, muốn đi dạo một chút, dù sao bây giờ cũng không có chuyện gì nữa coi như là đi hoạt động gân cốt vậy.
Tôi đi xuống dưới tầng ba, hướng về phía tầng một, nhưng mà kỳ lạ chính là, ở tầng hai hình như ngay cả một bóng người cũng không có
Tôi tuy nhiên cảm thấy kỳ lạ, nhưng cũng không có cách nào đi thăm dò, chỉ ôm lấy bụng hướng về phía tầng một.
Đứng trên boong tàu ở tầng một, liền hít sâu một hơi, lớn như thế này còn chưa từng được cảm nhận không khí trên biển, gió biển thổi tới, một lúc liền cảm thấy cả người dễ chịu hơn rất nhiều.