Tôi không hề chuẩn bị, bị chị Vu đột nhiên hỏi một câu “Chắc hơn một tháng.” Tôi hơi mất tự nhiên. “Anh ấy cũng chưa cho em một hôn lễ” Nụ cười của chị Vu xám xịt lại: “Hơn nữa cái bụng này của em cũng không nhỏ, mang thai nên mới lập gia đình à?”
Hiển nhiên, chị Vu cho rằng đứa bé trong bụng tôi là của Tần Thiên Khải.
Dù sao hiện tại tôi là vợ của Tần Thiên Khải, đứa bé không phải của anh ta còn có thể là của ai “Coi là vậy đi. Tôi cười cười, cho chị Vu một cái đáp án không quá xác định. “Vậy anh ấy đối với em rất tốt đi.” Chị Vu không truy vấn chuyện của đứa bé, mà trái lại nói một câu với giọng điệu nhẹ nhàng. “Vâng” Tôi gật đầu, uống một ngụm nước, tôi cảm thấy được bầu không khí hơi xấu hổ.
Lần trước tôi cảm thấy được chị Vu này và Tần Thiên Khải giống như có cái gì không thể cho ai biết, hiện tại tôi càng tin tưởng suy đoán của mình. “Vậy là được. Chị Vu nhìn về phía ngoài cửa sổ, giống như đang nhớ lại gì đó.
Tôi cũng không nói gì, chỉ uống cốc nước trước mặt. “Vậy, chị còn có một số việc, em bụng to cũng nên trở về nghỉ ngơi, quá hai ngày chị sẽ đưa người qua. Thật lâu sau, chị Vu mới mở miệng. “Được, hợp tác vui vẻ. “Được, hợp tác vui vẻ” Chuyện vừa rồi với Chị Vu làm như không có gì xảy ra cả, chị ấy nắm tay tôi, đứng dậy rời di.
Tôi cũng đi theo chị ấy, rời khỏi quán cà phê.
Chị Vu lái xe đến, chị ấy nói muốn đưa tôi, nhưng bị tôi nhẹ nhàng từ chối.
Chị ấy cũng không kiên trì nữa, bảo tôi đi đường cần thận, tôi đi dọc theo đường trở về.
Áp lực mấy ngày nay, làm cho tôi nghĩ nên đi hóng gió, thả lỏng một chút.
Không đi được vài bước, một chiếc xe màu đen đứng ở phía sau tôi, tôi tưởng mình cản đường của người ta, nên bước hai bước sang bên cạnh. “Lên xe. Nhưng ngay lúc này giọng của Lục Kính Đình truyền từ trong xe truyền ra.
Tôi quay đầu nhìn lại, Lục Kính Đình đang ngồi ở ghế lái, anh nghiêng thân mình mở cửa xe cho tôi. “A. Lúc này tôi mới phản ứng lại là Lục Kính Đình tới đón tôi. “Người phụ nữ vừa rồi, em quen à?” Tôi lên xe ngồi vào chỗ của mình, chợt nghe Lục Kính Đình hỏi. “Chị Vu sao?” Tôi hỏi ngược một câu.
Lục Kính Đình gật đầu. “Ừ, khách hàng hợp tác với khách sạn “Khách sạn?” Lục Kính Đình hồ nghi hỏi một câu: “Vịt ở chỗ em là cô ta cung cấp?”
Tôi sửng sốt một chút, nghĩ sao Lục Kính Đình biết chuyện này. “Ừ, sao anh biết?” “Khách sạn của em có 'vịt', cô ta là nơi cung cấp vit hàng đầu, chẳng lẽ cô ta còn có thể hợp tác cái khác với em sao?” Lục Kính Đình nhíu mày, ánh mắt mang cười nhìn tôi: “Tần Thiên Khải mang em tìm cô ta à?” “Ừ, anh quen chị ấy?” Nếu Lục Kính Đình biết, tôi đây cũng nhân tiện hỏi anh một ít chuyện liên quan. “Không chỉ có quen biết, còn có giao tình.” Chân Lục Kính Đình nhấn ga, xe chạy đi. “Giao tình gì?” Tôi vốn tò mò về chị Vu, nên tiếp tục hỏi: “Có thể nói cho em không?”
Lục Kính Đình không nói nữa, mà hết sức chuyên chú lái xe.
Tôi thấy anh như vậy, nghĩ đến anh không muốn nói nên cũng không hỏi lại.
Nhưng một lát sau, Lục Kính Đình đột nhiên mở miệng sâu kín: “Hai nhà bọn anh là thế giao, chẳng qua nhà cô ta là giới làm ăn chân chính mà nhà của anh là hắc đạo mà thôi” “Vậy vậy sao giờ chị ấy lại làm ăn kiểu đen ăn đen này?” Tôi nghĩ một chút, nói tiếp: “Chị ấy và Tần Thiên Khải có quan hệ gì?” “Sao vậy? Em có hứng thú với Tần Thiên Khải?” Lục
Kính Đình nghe xong tôi nói, đột nhiên sát vào “Không có, chỉ là hơi hiếu kỳ. Tôi bị Lục Kính Đình hoảng sợ, vội vàng giải thích.
Lục Kính Đình thấy buồn cười: “Bọn họ đã từng là người yêu, chẳng qua là anh không ngờ, Tần Thiên Khải sẽ đưa em đi tìm cô ta.”
Trên đường về nhà, Lục Kính Đình nói với tôi nhiều chuyện về chị Vu.
Nói chị Vu vốn là cô chủ của nhà họ Vu, bởi vì yêu thích ngành cảnh sát học nên trường cảnh sát, cộng thêm nhà họ Vu là thế lực giới làm ăn chân chính, làm cục trưởng, tình cảm của cô ta và Tần Thiên Khải bắt đầu ở trường cảnh sát.
Năm đó thế lực của Tần Thiên Khải không lớn như vậy, nhưng Hắc lão đại trùm hắc đạo ở Hồng Kông lại có thể lực rất lớn, khi đó Tần Thiên Khải giúp Hắc lão đại đến bót cảnh sát làm nằm vùng, là cấp dưới của cô ấy, gần như mỗi ngày hai người đều ở cạnh nhau làm việc, tình yêu nảy mầm gieo xuống như vậy.
Nhưng Tần Thiên Khải vừa xác lập quan hệ yêu đương với cô ấy, truyện Tần Thiên Khải nằm vùng bị bại lộ, cũng nhốt tại nơi cô ấy quản.
Lúc ấy cô ấy bị tình yêu làm choáng váng đầu óc, lại thả Tần Thiên Khải, cũng vì vậy mà bị xử phạt, bị bãi nhiệm chức vị.
Ông Vu biết nhất cô ấy ở nhà một tháng, còn tìm mối hôn sự cho cô ấy, nhưng cô ấy dẫu có chết cũng không theo, ngoại trừ Tần Thiên Khải thì không lấy người khác.
Ông Vu giận dữ, nói với cô ấy, nếu cô ấy không lấy chồng, sẽ trói Tần Thiên Khải lại giết cho chó ăn. Nhớ đọc truyện t*rên Tamlinh247.vn để ủng hộ team nha !!!
Cô ấy không tin, ông Vu liền trói Tần Thiên Khải lại đánh gần chết, anh ta ở bệnh viện nằm nửa tháng mới miễn cưỡng cử động được.
Sợ ông Vu thật sự sẽ chỉnh chết Tần Thiên Khải, bất đắc dĩ phía cô ấy mới đáp ứng hôn sự này. Sau khi Tần Thiên Khải biết thì không sợ chết đến nhà họ Vu muốn dẫn cô ấy đi, nhưng ông Vu canh gác rất nghiêm liền lên kế hoạch đào hôn vào ngày kết hôn.
Nhưng chuyện này không biết như thế nào mà bị ông Vu biết, ông Vu bắt bố mẹ của Tần Thiên Khải còn chặt tay của bố Tần Thiên Khải để uy hiếp anh ta không được cướp hôn, Tần Thiên Khải do dự.
Cuối cùng, chị Vu không chờ được Tần Thiện Khải ở trong hôn lễ, chung quy cô ấy cũng không thể đến với Tần Thiên Khải.
Tuy nhiên, cuộc sống sau hôn nhân của cô ấy không hạnh phúc, cô ấy vẫn ảo tưởng Tần Thiên Khải sẽ đến mang sẽ đến mang cô ấy đi, nên vẫn giữ mình không theo chồng của cô ấy, nhưng cuối cùng ngày qua ngày, kỳ vọng của cô ấy bị mài mòn từng chút từng chút cuối cùng cô ấy cũng buông xuống tất cả hy vọng, giao mình cho chồng, còn sinh con.
Chẳng qua đứa bé kia mất tích lúc hai tuổi.
Sau đó, ông Vu qua đời, người đàn ông kia cũng thường xuyên bạo hành chị Vu, trong một lần bạo hành, chị Vu không thể nhịn được nữa lấy dao chém chết người đàn ông kia, rồi chạy trốn tới Thanh Châu, làm nghề buôn bán “thịt.
Sau đó là làm ăn như tú bà, thành bản 'vịt. “Cũng một thời gian dài anh không liên hệ với cô ta Lục Kính Đình nói xong cũng không nói gì nữa. “Thì ra giữa bọn họ còn sâu xa như vậy.” Tôi lắc lắc đầu, thở dài. “Đã là quá khứ rồi." Lục Kính Đình sờ sờ của đầu của tôi, tiếp tục lái xe.
Nội tâm của tôi hơi quay cuồng, không nghĩ tới gia thế của chị Vu lợi hại như vậy. “Nhà họ Tôn như thế nào rồi?” Tôi đột nhiên nghĩ đến hôm nay Lục Kính Đình đi giải quyết chuyện của nhà họ Tôn, sao về sớm như vậy?
Lục Kính Đình cười cười: “Chuyện này em không cần quan tâm.
Nói xong, Lục Kính Đình dừng xe ở cạnh bến cảng. “Không về nhà?” “Xuống xe." Lục Kính Đình không trả lời vấn đề của tôi, mà cười xuống xe, giúp tôi mở cửa xe ra.
Tôi cũng chỉ có thể xuống xe theo.
Lục Kính Đình ôm tôi vào trong ngực, đưa tôi đi về hướng biển, bến cảng này tôi từng cùng Lục Kính Đình tới rất nhiều lần, không biết hôm nay sao anh đột nhiên đưa tôi đến đây. “Chúng ta làm gì?” “Đi theo anh”