Chương 384: Tạo phản
Ba mươi thùng đã là nhiều rồi, mà nếu là tám mươi thùng... Tôi không dám tiếp tục nghĩ nữa. “Được, tôi lấy hết, ông ra giả đi.” Lục Kính Đình thẳng thắn lấy toàn bộ số hàng không hề do dự.
Cục trưởng Lưu thấy tình hình, cũng dứt khoát nói: “Chín tỷ” Nói rồi ông ta cầm ly rượu, định cụng ly với Lục Kính
Đình.
Lục Kính Đình lại nhíu mày lại, đẩy ly rượu của ông ta xuống: “Giá này hơi cao.
Cục trưởng Lưu sửng sốt, sau đó lại nở nụ cười: "Nhưng đây là hàng nguyên chất, vừa rồi anh cũng thấy hàng rồi, không có vấn đề gì, và lại đây là lô hàng cuối cùng của tôi, tôi đã lớn tuổi rồi, nên nghỉ hưu rồi, hay là như vậy đi, sáu tỷ chín trăm triệu, cũng coi như là cho tôi một cái kết.
Lập tức giảm hai tỷ mốt, đủ để thấy Cục trưởng Lưu muốn bán lô hàng này đi đến mức nào.
Nhưng nghĩ thì cũng đúng, dù sao ông ta cũng đang muốn nghỉ hưu rồi, chắc chắn sẽ sốt ruột muốn buông số hàng này ra. “Sáu tỷ, làm tròn”
Lời của Cục trưởng Lưu khiển Lục Kính Đình lấy được thế chủ động, giảm tiếp chín trăm triệu.
Tôi ngạc nhiên, mặc dù lô hàng này giả chín tỷ có hơi đắt nhưng sáu tỷ thì thực sự là quá thấp.
Nhưng tôi chỉ là một người làm nên mà thôi, Lục Kính
Đình ép giả như vậy, chắc chắn có lý của anh. Nét mặt của Cục trưởng Lưu có hơi không được tốt: “Sáu tỷ, người anh em, anh đang đùa phải không?” “Sáu tỷ, nếu không được, chúng ta uống rượu kết bạn vậy.” Lục Kính Đình nhìn Cục trưởng Lưu, bỏ ly rượu xuống, không có ý nhượng bộ.
Cục trưởng Lưu im lặng một lúc, rồi thương lượng với trợ lý bên cạnh rồi mới lên tiếng: “Được, sáu tỷ, sau này chúng ta là bạn
Lúc này khỏe môi Lục Kính Đình cong lên, cầm ly rượu cụng ly với Cục trưởng Lưu. “Được, ha ha, nếu như Cục trưởng Lưu đã thẳng thắn vậy thì tôi cũng sẽ không để cho ông chịu thiệt”
Nói rồi, Lục Kính Đình nhìn Dương Quốc Hưng, Dương Quốc Hưng hiểu ý, đi ra khỏi căn phòng.
Một lúc sau, cánh cửa mở ra, mấy cô gái đi vào.
Tôi nhìn qua một lượt, ngực to mông nở, đúng hợp khẩu vị của Cục trưởng Lưu.
Vừa rồi lúc Lục Kính Đình và Cục trưởng Lưu bàn chuyện làm ăn, không có cách nào chuốc say ông ta, bây giờ chuyện làm ăn đã xong gọi mấy cô gái này vào chuốc say ông ta, cũng dễ ra tay hơn nhiều.
Cục trưởng Lưu thấy mấy cô gái, ánh mắt bỗng bị che lấp bởi dục vọng.
Lục Kính Đình nháy mắt với mấy cô gái, bọn họ liền lũ lượt vây lấy Cục trưởng Lưu. “Cục trưởng ngài uống rượu đi, không uống rượu, không có hứng thủ đúng không?” “Đúng vậy, Cục trưởng, ngài uống đi.
Mấy cô gái vừa đến, bắt đầu chuốc say Cục trưởng Lưu theo yêu cầu của Lục Kính Đình. “Được được được. Vì đã trút bỏ được lô hàng trong tay nên Cục trưởng Lưu vô cùng hưng phấn, ánh mắt nhìn chăm chăm vào ngực của mấy cô gái, tay bắt đầu sờ mó.
Tôi ngồi bên cạnh Lục Kính Đình, nhìn mấy cô gái chuốc say Cục trưởng Lưu, thỉnh thoảng Lục Kính Đình cũng uống với Cục trưởng Lưu một ly.
Dĩ nhiên là tôi hiểu rõ tại sao Lục Kính Đình muốn đưa tôi đến đây, bởi vì có tôi ở bên cạnh thì anh mới có thể không gọi các cô gái một cách hợp tình hợp lý, nếu không thì sẽ lộ rõ mục đích của anh.
Thấy Cục trưởng Lưu sắp uống say rồi, Lục Kính Đình và Dương Quốc Hưng trao đổi qua ánh mắt, bắt đầu hành động.
Đám người Nghĩa đã mai phục ở bên ngoài, chờ đến lúc Cục trưởng Lưu uống say không phân biệt được đông tây nam bắc, sẽ để Nghĩa dẫn người vào.
Nhưng không ngờ đúng lúc này, điện thoại của Cục trưởng Lưu reo lên, hồi chuông đầu tiên vang lên, Cục trưởng Lưu vẫn đang đắm chìm trong ngực của mấy cô gái, nhưng chiếc điện thoại vẫn không ngừng vang lên.
Cuối cùng, ông ta chửi một tiếng rồi nhận điện thoại. Không biết phía đầu dây bên kia nói gì, nét mặt ông ta càng ngày càng nghiêm nghị.
Sau khi tắt điện thoại, mấy cô gái vẫn tiền tới, nhưng lại bị Cục trưởng Lưu thẳng tay chặn lại.
Ông ta quay đầu lại nhìn chúng tôi, cười nhạo rồi vỗ tay: "Tôi còn đang nghĩ, sao lại có người cần nhiều hàng như vậy, không ngờ người ngồi trước mặt tôi đây thì ra lại là cậu ba Lục, cậu ba Lục đúng là nổi tiếng”
Cục trưởng Lưu nhìn chằm chằm vào Lục Kính Đình, vô cùng tức giận.
Nghe ông ta nói vậy, tôi sững sờ một lúc, làm sao ông ta biết được? Chẳng lẽ là vì cuộc điện thoại vừa rồi...
Trong lòng tôi dẫn chùng xuống, xem ra kế hoạch đã đổ bể rồi. "Câu nói này của Cục trưởng Lưu e là sai rồi.” Nét mặt của Lục bình tĩnh, dường như không có chút sợ hãi nào.
Tôi có chút nghi ngờ, Cục trưởng Lưu đã biết kế hoạch của chúng tôi, trong tình huống nguy hiểm như vậy, mà Lục Kính Đình vẫn bình tĩnh ung dung, dường như chuyện này không liên quan gì đến anh vậy. Tôi hơi lo lắng, không kìm chế được nắm chặt lấy áo của Lục Kính Đình.
Lục Kính Đình chỉ ôm chặt lấy eo tôi, ý bảo tôi không phải sợ. “Cậu ba Lục diễn kịch thật giỏi, suýt nữa tôi đã bị anh lừa rồi.” Cục trưởng Lưu hừ lạnh một tiếng: “Mọi người đều nói cậu ba Lục khôn khéo, tàn nhẫn, tôi thấy đúng là như vậy, chắc anh không ngờ tôi đã gài một người vào chỗ anh từ lâu rồi.” Tamlinh247.vn trang web cập *nhật nhanh nhất
Ông ta dừng lại một chút rồi lại nói tiếp: “Anh muốn giết tôi? Cũng không biết tôi là ai, mẹ nó, có biết bao nhiêu người muốn giết tôi mà không giết được, tôi lại thua trong tay anh sao?”
Nghe những lời ông ta nói, tôi bỗng hiểu ra tại sao ông ta lại đóng cửa khách sạn của tôi rồi.
Cục trưởng Lưu lăn lộn đến bước đường ngày hôm nay chắc chắn sẽ không phải là người ăn chay. Chắc chắn ông ta biết ông ta động đến khách sạn của tôi, chắc chắn Lục Kính Đình sẽ xử lý ông ta. Vậy nên ngay lúc ông ta đã quyết định đối đầu với Lục Kính Đình, chắc chắn ông ta đã gài người bên cạnh Lục Kính Đình.
Vì vậy, lúc Lục Kính Đình quyết định xử lý nhà họ Triệu, Cục trưởng Lưu có quan hệ đôi bên cùng có lợi với nhà họ Triệu, ông ta cũng đã nhận thức được mối nguy hiểm, nên để đề phòng từ lâu, ông đã đã gài nội gián bên cạnh Lục Kính Đình.
Tôi không biết ai là nội giản nhưng hắn tuyệt đối không phải người thân cận bên cạnh Lục Kính Đình, nếu không thì không thể không biết những thông tin quan trọng được.
Nghĩ đến đây, tôi thầm tự đánh mình một cái, sao lại không nghĩ ra sớm hơn chút chứ?
Những nghĩ lại, tôi có thể nghĩ đến điều này thì sao Lục
Kính Đình lài không nghĩ đến được chứ.
Hơn nữa, nhìn nét mặt bình thản của anh, chắc anh có kế hoạch mới nào mà tôi không biết. “Cục trưởng Lưu thật sự cho là như vậy sao?” Lục Kính Đình chế nhạo, khinh thường nói: “Tôi cảm thấy Cục trưởng Lưu đã quá tự tin rồi.”
Cục trưởng Lưu cười nhạo, xoay người ngồi lên ghế số pha, thản nhiên ôm lấy một cô gái đang run rẩy sợ hãi: “Tự tin hay không tự tin thì biết ngay thôi.
Ông ta vừa nói xong thì ngoài cửa có tiếng bước chân dồn dập tiến tới, sau đó “bụp” một tiếng, cánh cửa bị cái gì đó đá văng đi.
Mấy cô gái trong phòng trở nên hỗn loạn bắt đầu la
Ngay sau đó một nhóm người từ bên ngoài cửa đi vào, bao vây chúng tôi. Tôi vô thức lùi lại một bước, lại bị Lục Kính Đình kéo lại. “Sao vậy, Cậu ba Lục, nhận ra tên thuộc hạ này không?” Cục trưởng Lưu như muốn khiêu khích, nói.
Tôi ngẩng đầu lên, nhìn người đi ra từ giữa đám côn đồ, tôi sững người đứng đơ tại chỗ. hét.