Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Truyện: Săn tình (Nhật ký tình nhân) - Tần Ái Phương

Chương 398 Kinh doanh lông thú

Đó là Triệu Mộng Tuyết.

Theo phản xạ, tôi lùi ra sau Chu Phong, cũng may cô ấy đang làm tóc ở tầng hai, chỉ trò chuyện với thợ cắt tóc, không nhìn lên tầng ba. “Vậy chúng ta về nhà đi.” Chu Phong nói, anh ta có lẽ không có nhìn thấy Triệu Mộng Tuyết. “Vâng. Tôi vội vàng đáp lại, muốn mau chóng rời đi.

Khi tôi đi đến cổng trung tâm mua sắm, tôi quay đầu lại và nhìn, nhưng tôi vô tình nhìn thấy Triệu Mộng Tuyết và người làm tóc đã trao đổi với nhau, thứ đó được gói trong giấy, một góc lộ ra nhìn giống như tiền mặt.

Tôi hoang mang, vội vàng ôm bụng, "Chu Phong, em đau bụng muốn đi toilet." “Vậy anh sẽ đợi em trên xe. Chu Phong gật đầu nói. “Vâng.” Vừa nói, tôi vừa quay lưng bước vào toilet. Tôi cố tình đi thang máy lên toilet trên tầng ba, vì Ở vị trí đó, tôi vừa hay có thể nhìn toàn cảnh tiệm cắt tóc.

Thật không may, khi tôi đến nhà vệ sinh và định nhìn xuống, tôi thấy Triệu Mộng Tuyết đã làm tóc xong và chuẩn bị rời đi.

Lúc cô ta đi ra ngoài, tôi dường như nhìn thấy cô ta nhìn lên, vội vàng quay lưng ra phía sau, lo sợ bị cô ta phát hiện.

Cũng may cô ta làm tóc xong đi xuống, cũng không đến tìm tôi, không biết cô ta có nhìn thấy tôi hay không. Trở lại xe, Chu Phong nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ quái. "Không phải em vội vàng đi toilet sao, sao lại lên tầng 3?"

Tôi hơi ngây người, không chút suy nghĩ trả lời: "Tầng một, tầng hai có nhiều người quá."

Tôi nói xong không khỏi ngạc nhiên, bây giờ khả năng nói dối của tôi tốt như vậy sao? "Um."

Chu Phong gật đầu lái xe chở tôi về nhà.

Có điều còn chưa về đến nhà điện thoại di động của Chu Phong lại đổ chuông, anh ta trả lời điện thoại nói rằng có sự cố ở bến tàu. “Anh đưa em về nhà trước” Anh ta nói nhanh. "Không, không kịp rồi, em đi cùng anh."

Không biết tại sao, tôi lại muốn đi theo anh ta, tôi không muốn về nhà một mình. Chu Phong liếc tôi một cái, cân nhắc, khẩn cấp quay đầu xe, đưa tôi đến bến tàu.

Hàng hóa của anh ta gặp trục trặc ở bến tàu.

Trên đường đi, tôi mơ hồ biết được từ điện thoại của anh ta rằng hàng đã bị Lục Kính Đình chặn lại.

Tim tôi trong phút chốc trùng xuống, tại sao Lục Kính

Đình lại chọn chặn hàng của anh ta vào lúc này?

Khi tôi đến bến tàu, trời nổi gió to, tôi cảm thấy hơi lạnh khi quần áo khoác lông.

Chu Phong liên lạc với anh em, đại khái là nói về việc đánh chặn hàng hóa.

Và tôi đi theo anh tôi về phía bến tàu, đang đến gần bến tàu, anh ta bất ngờ quay lại và ôm tôi vào lòng.

Tôi không hiểu rõ tình hình nên đã bối rối, ngay lúc nhìn thấy Lục Kính Đình, tôi đã hiểu ra mọi chuyện.

Anh ta đang khiêu kích.

Lục Kính Đình đang đứng ở cửa bến tàu, nếu không có chuyện gì xảy ra, lẽ ra lô hàng sau lưng anh đã bị Chu Phong chặn lại. “Cục trưởng Chu sao lại rảnh rỗi đến thăm bến tàu của tôi thế này?” Lục Kính Đình ngẩng đầu lên, liếc nhìn tôi lại nhìn chằm chằm vào Chu phong. “Lục Tam thiếu không phải là biết rõ còn hỏi sao?” Chu Phong nhưởng mày, bàn tay đang ôm chặt tôi lại siết chặt hơn.

HỒ ? Sao tôi lại không biết nhỉ?" Lục Kính Đình ngồi ở hàng sau châm thuốc "Anh nói nếu tôi ném điều thuốc này lên đống hàng phía sau lưng tôi này vậy thì, chuyện gì sẽ xảy ra?"

Nói xong, Lục Kính Đình hít một hơi thuốc rồi đặt đuôi điều thuốc lên hộp.

Điếu thuốc đang cháy, ngọn lửa gần với ngòi nổ phía trên rương hàng.

Cùng lúc đó, Chu Phong lại nắm chặt vai tôi.

Anh ta đang căng thẳng. Như vậy, trong hộp phải chứa một thứ gì đó dễ cháy và nổ, nếu không anh ta sẽ không như thế này. “Lục Kính Đình anh thật sự dám?” Chu Phong chế nhạo, “E rằng chúng ta đều không chịu nổi hậu quả của việc cháy nổ này đâu.” "Nếu không chịu nổi .." Lục Kính Đình cười chế giễu, "Không bằng đánh lửa một cái liền ném thẳng xuống biển thì sao?" “Cái gì?” Chu Phong bước lên phía trước.

Lục Kính Đình liếc nhìn bờ biển phía sau, quay đầu lại nhìn chúng tôi, nói một cách khiêu khích. "Chỉ sợ một mình Cục trưởng Chu không gánh nổi, nếu mà bến tàu xảy ra chuyện trước mắt ngài, bên trên trách tội thì anh biết làm sao? Làm chuyện bất lợi giáng quan ba cấp hay là cách chức trực tiếp để thanh tra? "

Khi Lục Kính Đình nói điều này, điều thuốc đã cháy một nửa. “Anh muốn làm gì?” Chu Phong sau khi nghe xong lời này cau mày, ánh mắt tối sầm lại, không biết đang suy nghĩ gì. “Không làm gì cả, chỉ cần Cục trưởng Chu ký vào lỗ hàng là được” Lục Kính Đình ngẩng đầu, kiên định nhìn chằm chằm Chu Phong.

Tôi hoang mang, Lục Kính Đình thật sự nói thẳng sẽ cướp hàng như thế. “Những lời này Lục Tam Thiếu nói thật là biết nói đùa đó. Chu Phong híp mắt nói. “Cục trưởng Chu không đồng ý sao?” Môi của Lục Kính Đình cong lên, “Đưa qua đây

Khi giọng nói của anh ấy vang lên, mấy người mặc đồ đen trấn áp một người từ tàu du lịch. Tôi nhìn lên và đứng hình khi nhìn thấy khuôn mặt của người đó.

Đó là Hiểu Yến.

Làm sao có thể là cô ấy? Cô ấy chưa chết sao?

Chu Phong cũng vô cùng sửng sốt. “Nói. Lục Kính Đình đi tới trước mặt, hai mắt tối sầm nhìn cô ấy.

Hiểu Yến cả người rối tung lên, vẻ mặt kinh hoàng, trên mặt đã khô hết nước mắt. “Tôi nói, tôi nói, đó là Tôn Ly và Triệu Mộng Tuyết. Họ đã ép tôi.” Hiểu Yến bị lời nói của Lục Kính Đình làm cho giật mình và khóc. “Ép cô làm gì?” Tôi không nhịn được mà lên tiếng, nhìn vẻ mặt kinh hãi của Hiểu Yến, trong lòng tôi luôn cảm thấy kỳ lạ

Thảo nào lần trước những người đó không cho tôi nhìn mặt, hóa ra người nằm trên cáng hoàn toàn không phải là cô ấy. "Chị Phương, em xin lỗi, em đã nói dối chị. Từ đầu đến cuối em đều nói dối, kể cả lần đi gặp chị và nói rằng Tôn Ly đã cưỡng bức em. Tất cả đều là giả. Em không nghiện ma túy gì cả. Tất cả những người trong trung tâm cai nghiện ma túy cũng đều được thương lượng cả rồi. "

Hiểu Yến vừa khóc vừa nói, "Nhưng khi em ở bệnh viện và trung tâm cai nghiện ma túy, em là thực sự muốn thay đổi, nhưng họ lại muốn giết em...

Trong những lời ngắt quãng của cô ấy, tôi biết được sự thật.

Bởi vì cô ấy biết được bí mật của Triệu Mộng Tuyết và Tôn Ly, thế nên họ muốn Hiểu Yến chết lặng lẽ trong tù, nhưng vì cô ấy vẫn biết điều gì đó về khách sạn của tôi, nên họ chỉ nói với bên ngoài rằng Hiểu Yến đã chết. Thay vào đó lại tìm một cái xác thay thế sau đó đợi có thể lấy được tin tức từ miệng cô ấy lúc bấy giờ mới trực tiếp giết chết cô ta.

Mà Hiểu Yến lại không biết từ đầu có được tin tức này, lại nói với quản lý là có chuyện quan trọng muốn nói cho tôi, vừa hay có thể thu hút sự chú ý của tôi qua đó, giống như tôi đang cầu cứu. Nhớ đọc truyệ*n trên Tamlinh247.vn để ủng hộ team nha !!!

Tuy nhiên, Triệu Mộng Tuyết đã biết về tin này ngay sau khi tôi biết, vì thế trước hết cô ta đưa Hiểu Yên đi sau đó mua chuộc nhân viên quản lý, nhưng Hiểu Yến đã bị Lục Kính Đình cướp được trên đường đi. “Nói điểm mấu chốt” Lục Kính Đình đột nhiên la mắng.

Hiểu Yến trực tiếp rùng mình bởi điều này, "Triệu Mộng Tuyết, Triệu Mộng Tuyết cô ta kinh doanh da động vật, đó đều là các loài động vật quý hiếm."

Có lẽ là lý do khiến cô ấy căng thẳng tinh thần, Hiểu Yến bất tỉnh sau khi nói chuyện được một nửa, những kẻ áo đen lại kéo cô ấy xuống.

Khi Chu phong lắng nghe, tay anh ta luôn nắm chặt lấy tay tôi. "Thế nào, cục trưởng Chu cộng thêm món hời này, đổi hàng của anh có đáng không?"

Nghe Lục Kính Đình nói, Chu Phong không trả lời trầm mặc hồi lâu nhìn lô hàng.

Lục Kính Đình cúi đầu liếc nhìn mấy điếu thuốc sắp cháy, lại nói: "Cục trưởng Chu, không còn nhiều thời gian để anh đưa ra quyết định đầu. Ở cái cảng này, ước chừng nửa phút trôi qua lại có chuyện xảy ra đấy!"

Nói rồi, anh ta nhờ người đẩy hàng ra bãi.

Tôi đoán nó phải là một quả ngư lôi hạng nặng, nếu không không đẩy xuống biển có lẽ sẽ làm nổ tung bến cảng mất. “Lục Tam Thiếu, thủ đoạn của anh thật sự rất tàn nhẫn, chúng ta cứ chờ xem.” Chu Phong nghiến răng nghiến lợi, hừ một tiếng, xoay người rời đi. “Cảm ơn vì lời khen” Lục Kính Đình cong môi tỏ vẻ hài lòng rồi cầm điếu thuốc sắp cháy hết lên.

Tôi quay đầu nhìn Lục Kính Đình, tôi ngạc nhiên, anh ta cũng đang nhìn tôi chằm chằm, đôi mắt vẫn mờ mịt như cũ, một biểu cảm mà tôi không thể hiểu được.

Sau khi lên xe, Chu phong im lặng, vẻ mặt bất định, tôi không dám nói vì sợ mình chọc giận anh ta.

Nhưng dù saoi cũng không thể bình tĩnh lại được, tôi cứ nghĩ mãi về những gì Hiểu Yến nói vừa rồi. Cô ấy nói Triệu Mộng Tuyết vẫn đang kinh doanh lông thú. Khi nhắc đến chuyện này, tôi không khỏi nghĩ đến việc nhìn thấy Triệu Mộng Tuyết và chủ tiệm cắt tóc đang giao dịch ở trung tâm thương mại buổi chiều hôm đó.

Một bọc tiền dày như thế.

Cứ ngỡ đây là một tiệm cắt tóc cao cấp, người ra người vào đều là những quý bà quyền quý của các lãnh đạo cấp cao, nếu kinh doanh lông thú thì… Thảo nào?

Nghĩ đến đây, tôi cau mày nhìn ra khỏi xe, lúc này đã đến gara rồi.

Ra khỏi gara, tôi nhìn đồng hồ, mới sáng sớm, sau khi Chu Phong xuống xe, anh ta không có đỡ tôi, mà cứ đi tới trước mặt tôi.

Sau khi về đến nhà, tôi đi tắm và nghe thấy Chu Phong gọi điện khi tôi đi ra ngoài, nhưng khi tôi vừa bước đến bên cạnh anh ấy, điện thoại đã tắt, tôi không nghe thấy đầu dây bên kia nói gì. “Em có mệt không?” Chu Phong đặt điện thoại xuống, vòng tay ôm tôi nhẹ nhàng hỏi. “Không mệt, ở bên cạnh anh là được rồi.” Tôi ép mình nói một câu tình cảm, muốn thay đổi tâm trạng của Chu Phong một chút.

Rốt cuộc, anh ấy đang nổi đien, và tôi không vui vẻ gì “Ái Phương, em có biết tại sao anh thích em không?" Anh ta nhẹ giọng nói sau khi nghe xong lời của tôi.

Tôi ngước đôi mắt ngây thơ lên nhìn anh và lắc đầu.

Nhấn Mở Bình Luận