Chương 400: Tiệc du thuyền
Vừa tỉnh dậy cùng với việc trời đã tối rồi, gió lạnh ở ngoài bến cảng thổi mạnh tôi không chịu được rét liền giữ chặt áo khoác.
May mà Chu Phong đưa cho tôi áo khoác ngoài, nếu không thì hôm nay tôi lạnh cóng ở đây mất.
Chúng tôi ở bến cảng đợi một lúc thì thuyền mới đến.
Chu Phong cẩn thận từng li từng tí một ôm lấy tôi lên thuyền, thuyền chạy khoảng một tiếng đồng hồ, chúng tôi mới có thể nhìn thấy tàu du lịch.
Con tàu xa hoa và khí thế giống hệt trong tưởng tượng của tôi.
Lên du thuyền, tôi vừa đi vừa kéo cánh tay của anh ta, tiệc rượu hình như vừa mới bắt đầu, các chồng thẻ đánh bài trên các chiếu bạc tương đối đều.
Tôi nhìn lướt qua người trên bàn đánh bạc, phần lớn đều là các anh công tử chơi bời lêu lổng, còn có một phần nhỏ là không biết là tại sao lại đến đây, mang theo tất cả gia sản đến đánh cược, ảo tưởng sau một đêm có thể phất lên trở thành người giàu có.
Có điều những người bình thường như vậy tới đây, khi xuống không chỉ không phất lên thành người giàu có, còn ghi nợ một món tiền rất lớn, dù sao đây là trò chơi thú vui của những người giàu có, người nghèo thì chỉ như trò hề.
Trên đường đi, có rất nhiều người đến bắt chuyện với Chu Phong, dù sao có được sự che chắn của Cục Trưởng Phong thì tương đương là một con bài miễn tử rồi.
Tôi theo sau Chu Phong ở trên đường giả bộ mỏm cười đi tới trên ghế sa lông cạnh bàn bạc, nhân viên phục vụ thân mật lấy ra thẻ đánh bài, hỏi Chu Phong muốn cược bàn nào thắng.
Người nghèo dựa vào đánh bạc thắng, người giàu dùng người nghèo để đánh bài .
Có vẻ Chu Phong đến bữa tiệc này không phải để chơi, anh ta cũng chẳng suy nghĩ, chỉ tùy ý chọn một bàn.
Người phục vụ ân cần bưng rượu vang cho chúng tôi, tôi không thể uống được rượu nên thay bằng nước trái cây, Chu Phong lắc ly rượu, ánh mắt sâu thẳm nhìn tình hình trên bàn bạc.
Tôi cũng liếc mắt nhìn theo thực ra thắng thua bên trong cuộc đánh cược có thành bại, có lúc dựa vào xem tư thế một người thì hiểu ra ngay được rồi. “Đừng, đừng có bắt tôi! Tôi, tôi không có! Tôi không Có!"
Tôi đang nghĩ thì đột nhiên có tiếng khóc lóc của một người đàn ông truyền đến, vốn là sòng bạc đang ầm ĩ cũng tĩnh lặng đi mấy phần, có hơi loạn.
Tôi nghe theo âm thanh nhìn qua, chỉ thấy một người đàn ông bị kéo hai cánh tay từ trên bàn bạc xuống, bên cạnh rải rác đầy đất thẻ bài, anh ta sống chết bám vào bàn nhưng lại bị đánh vào tay mạnh mẽ kéo đi.
Cuối cùng, bất luận anh ta làm loạn thế nào, vẫn là bị khống chế dẫn đến trước mặt một ông lão.
Ông lão kia ngồi trên ghế, đứng đằng sau có mấy người bảo vệ đứng nhìn tư thế, chắc là nhân vật không tầm thường.
Tôi quan sát nhìn ông lão đó một lúc, ông ta gầy gò vô cùng, trên mặt còn có một vết sẹo dài, tướng mạo nhìn rất nghèo mà hung ác ngay đến cả ánh mắt nhìn người cũng đều mang hơi lạnh. “Ông Đinh, tôi không có, tôi không chơi gian lận, thật sự ông phải tin tôi!” người đàn ông đó bị ném ngay trước mặt ông già gọi là Ông Đinh đó, quỳ trên mặt đất không ngừng gào khóc.
Ông Đinh biểu cảm không thay đổi, chỉ nhìn xuống anh ta “Chơi gian lận?”
Ông vừa mở miệng ra, sòng bạc vốn, trong chớp mắt ngay đến cả tiếng thở cũng đều nghe thấy rõ ràng, tôi cũng trầm lắng theo.
Quy định của sòng bạc trên biển còn ác hơn so với bên ngoài, ai nếu như dám gian lận mà bị bắt thì đồng nghĩa là xử tử hình, dù sao thì cũng là ở trên biển bắt được chặt tay ném xuống biển cả người giống như là bốc hơi lên tìm cũng không thể tìm được. "Không có, không!” Người đàn ông đó lắc đầu nhìn ông Đinh, hoảng loạng giải thích, từ góc nhìn này của tôi mà xem thì chân của anh ta dường như cũng đang run lên. “Quy tắc cũ, chặt tay trước mặt mọi người vứt xuống cho cá ăn đi.” Lời của ông Đinh nhẹ nhàng như là không hề nghe thấy tiếng gào của hắn như vậy đó trực tiếp vẫy cái tay ra hiệu, ra hiệu kéo anh ta ra ngoài đánh tay. “Ông, ông Đinh, ông hãy tha cho tôi đi, tôi không dám nữa, ông hãy tha cho tôi đi. Nghe thấy lời của ông Đinh, người đàn ông kia kêu to đến tan nát cõi lòng.
Chỉ thấy ông Đinh nheo mắt lại: “Không phải vừa mới không có gian lận sao? Nói dối? Vậy cũng cắt lưỡi luôn đi.
Nói xong, tất cả sự nhẫn nại của ông Đinh dường như cũng đã tan biến hầu như không còn nữa, mặc kệ người đàn ông đó xin tha mạng thế nào, ông đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Tình cảnh này trước đây tôi gặp nhiều rồi, gian lận lại còn ngụy biện rồi bị cắt lưỡi, có điều tính cách ông Đinh tàn nhẫn tuyệt tình lại khiến tôi có phần lo lắng.
Đang suy nghĩ, người đàn ông đã bị đưa đi tới boong thuyền, tôi ngồi ở cửa sổ vừa hay có thể nhìn thấy trên boong thuyền xảy ra chuyện gì, chỉ thấy thuộc hạ đã cầm đạo lên rồi, người đàn ông sợ hãi đến nỗi cả người run rẩy, không ngừng xin tha, dường như tè cả ra quần.
Tôi vốn tưởng rằng chuyện này chỉ là cơm bữa hằng ngày của sòng bạc, với chúng tôi thì chẳng có liên quan gì cả, nhưng không ngờ rằng Chu Phong lại đứng dậy. “Sao vậy?” Tôi dựa vào đứng bên cạnh anh, nhỏ giọng hỏi. “Đi với anh” Chu Phong mặt không hề cảm xúc, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm hướng boong thuyền.
Tôi không hỏi anh nữa, mà ngoan ngoãn đi theo anh. “Chậm một chút. Chúng ôi đến sau boong thuyền, tên chặt tay đã giơ rìu lên anh ta sắp hạ rìu xuống, đột nhiên giọng nói Chu Phong văng vẳng bên tại.
Tôi ngây người ra, nhìn sang Chu Phong, không biết anh ấy muốn làm cái gì.
Tên chặt tay nghe thấy tiếng của Chu Phong, cây rìu trên tay chậm một nhịp nhìn về phía ông Đinh. “Cục trưởng Chu, lâu lắm không gặp” Ông Đinh vẫy tay ra hiệu bảo tên chặt tay kia ngừng lại trước đã, rồi ông ta nói một câu, ánh mắt vẫn đối diện nhìn về phía biển, dường như chưa từng rời mắt. “Ông Đinh.” Chu Phong nhếch khỏe mỗi “Đây là cấp dưới của tôi, anh ta gian lận là do tôi quản lý chưa nghiêm. Như vậy đi, tiền thẻ bài của cậu ta tôi chịu trách nhiệm bỏ ra, người tôi mang về. Tamlinh247.vn trang web cập nhật nhanh nhất
Ông Đinh nghe thấy Chu Phong nói thế mới ngước mắt lên nhìn bọn tôi, ông ta hơi nhíu mày “Người của anh?” “Đúng vậy.” Chu Phong trên mặt cũng không mang chút cười nào. “Nếu là người của cục trưởng Chu, vậy thì thả thôi vậy Ông Đinh chỉ chỉ người đàn ông, chuyển đề tài “Nể mặt cục trưởng Chu, chỉ chặt tay.
Sắc mặt của Chu Phong bỗng chốc không còn kiên nhẫn, anh ta vẫn còn muốn nói gì đó, thì nghe bên kia truyền đến một tiếng kêu thảm thiết, tôi không quay đầu lại, không muốn nhìn thấy cảnh máu tanh như vậy. “Đây chính là kết cục của gian lận” Sau khi tên kia chặt tay xong, phía sau tôi một nhóm người la hét sòm xông đến.
Nhóm người đó cũng nghe thấy lời nói của ông ta mà rối loạn cả lên. “Thả người đi.” Chặt tay xong ông Đinh nhẹ nhàng nói, dường như chuyện vừa xảy ra lúc nãy tất cả đều không có liên quan gì đến ông ta như thế vậy.
Tôi nhìn ông Đinh, ông ta có lẽ là người ác độc thứ 2 mà tôi đã gặp, còn người thứ nhất là Lục Kính Đình. “Cảm ơn ông Đình. Chu Phong nụ cười mang chút lạnh lùng, âm thanh cắn răng nghiên lợi.
Người trên chiếc du thuyền này muốn nịnh bợ Chu Phong còn không kịp, không biết ông Đinh này là lai lịch thế nào, có thể làm cho Chu Phong nuốt cục tức vào trong. “Thể diện của cục trưởng Chu lớn quá mà.” Ông Đinh nói thẳng ra, ông vẫy tay ra hiệu, tên thuộc hạ bên cạnh liền đưa cho ông điều thuốc.
Ông ta hút một hơi, ánh mắt nhìn sang người tôi, tôi bị ông ta nhìn chăm chú đến mức có cảm giác hơi lạnh, mau chóng chuyển hướng nhìn ra chỗ khác, tôi không dám nhìn ông ta nữa. “Cậu ba Lục hôm nay cũng đến đây sao?” Ông Đinh lên tiếng.
Trong lòng tôi cũng theo lời nói của ông ta mà trầm lại xuống, ông ta làm sao biết, tôi trước đây là người phụ nữ của Lục Kính Đinh chứ? “Cậu ba Lục gần đây bận chuyện bến cảng.” Chu Phong ôm chặt lấy eo của tôi “Tôi e là không có thời gian rảnh đến đây. “Vậy sao?” Ông Đinh cười nói, điều thuốc mới hút được một nửa, ông ta liền dập nó bên boong thuyền “Thuốc lá này hút không sướng, không biết cục trưởng Chu gần đây có hàng gì tốt không?” “Cái này thì phải xem ông Đinh ra giả thôi.” Lúc này khoé môi Chu Phong lại nhếch lên.
Bây giờ tôi cũng mới hiểu ra được, tất cả sự việc vừa nãy xảy ra chỉ là làm nền cho cuộc giao dịch này thôi.
Tôi đột nhiên nhớ tới mấy người Chu Phong có nhắc có một lô hàng rất gấp phải ra tay, cho nên hôm nay nguyên nhân mà chịu nuốt uất nghẹn vào bụng, cũng chắc chắn là nguyên nhân do cái này, dù sao có việc cần nhờ người giúp.
Bình thường cần gấp bán hàng ra hoặc là tiêu thụ nội bộ, hoặc là đến du thuyền sòng bạc bán hàng.
Khi tôi đang suy nghĩ, Chu Phong đã thảo luận xong giá cả với ông Đinh rồi, đưa tôi trở về sòng bạc. “Ông Đinh là người thế nào vậy?” “Đinh tam quái, chính là ông ta. Tôi nhíu mày, trong lòng rất là khiếp sợ. Trong giới này e là không ai biết cái tên ông Đinh Tam Quái này.