Chương 404: Cô ấy đói sắp chết
Thực ra sau khi thấy là cô ta tôi cũng không ngạc nhiên quá. Lần này Chu Phong xem như là bí mật phá án, vì thế ngoài tôi ra chỉ có Triệu Mộng Tuyết biết lộ trình của anh ta. Ngược lại, nếu người bắt cóc tôi không phải cô ta thì mới lạ.
Với lại cô ta bắt tôi còn tốt hơn là người khác một chút, ít nhất cô ta không làm hại tôi. Dù sao cô ta cũng không biết đứa trẻ này không phải của Chu Phong. Mặc dù miệng cô ta thì nói có thể tìm người khác mang thai hộ nhưng đứa con trong bụng tôi cũng sắp sinh rồi, cô ta đương nhiên cũng sẽ không làm gì nó.
Nhưng mà người đàn ông đội mũ đen kia không hề đứng sau cô ta, tôi cũng không thể hoàn toàn chắc chắn bọn họ có cùng một giuộc hay không. "Cô bắt tôi làm gì?" Tôi không đợi Triệu Mộng Tuyết mở miệng mà hỏi thẳng luôn.
Triệu Mộng Tuyết nghe xong lời của tôi không trả lời mà nhếch miệng, đi đến trước mặt tôi, ngồi xổm xuống nhìn tôi chằm chằm.
Tôi bị cô ta nhìn chằm chằm thấy hơi ghê sợ, nghiêng người đi không nhìn vào mắt cô ta nữa. "Cô sợ rồi à?" Triệu Mộng Tuyết thoả mãn nói, sau đó bảo người mang ghế đến, ngồi trước mặt tôi: "Chu Phong vẫn luôn bảo vệ cô rất cẩn thận. Tôi đợi biết bao nhiêu hôm mới đợi được ngày anh ấy đi công tác để bắt cô. Mà lý do tôi bắt cô lại vô cùng đơn giản, rốt cuộc cô biết những gì rồi?"
Tôi nhịn không được mà cau mày, tôi biết cái gì chứ?
Bỗng nhiên nghĩ tới lời nói của Hiểu Yến mấy ngày trước sơ qua về việc làm ăn, lẽ nào cô ta nói đến chuyện này? Nhưng sao cô ta biết được chuyện này để lộ đến chỗ tôi rồi chứ? "Cô nói gì thế? Tôi không hiểu." Tôi giả vờ không biết gì cả trả lời cô ta. "Đừng giả vờ nữa." Triệu Mộng Tuyết đứng dậy, đi quanh tôi vài bước: "Lần trước cô bảo tài xế tắc xi theo tôi đến tận cửa nhà xưởng, còn bảo cô không biết gì à?"
Lúc này Tôi mới hiểu được, lần trước tôi còn nghĩ cô ta không thấy tôi, không ngờ cô ta đã sớm phát hiện tôi đi theo rồi, chẳng trách cô ta đi quanh co như thế. "Tôi không biết." Tôi cười trừ một tiếng, không thèm nhìn cô ta, cương quyết nói.
Ai ngờ Triệu Mộng Tuyết đi thẳng tới, bóp lấy cắm tôi: "Vẫn còn giả bộ à? Có phải có nghĩ tôi không dám động đến đứa con trong bụng cô nên mới muốn làm gì thì làm?"
Tôi không quay lại, không nói gì cũng không nhìn cô ta. “Tôi nói cho cô biết, con đường của tôi và Chu Phong còn dài, anh ấy cần thế lực của gia đình tôi, còn tôi có thể nghĩ cách khác nữa nhưng tin tức này tôi không để nó lộ ra ngoài đầu." Tôi không nói gì càng chọc tức Triệu Mộng Tuyết, cô ta càng lúc càng bóp cắm tôi chặt hơn.
Cô ta vừa nói xong thì tim tôi trùng xuống kinh khủng. Vừa tôi còn nghĩ cô ta sẽ không động đến con mình đâu, bây giờ nghe cô ta nói tin tức này còn quan trọng hơn cả đứa con. Nghe đến đây, tôi bất giác ôm lấy bụng. "Sao, biết sợ rồi à?" Triệu Mộng Tuyết cười khểnh một cái, hết cằm tôi đi. "Cô muốn thế nào?" Tôi ngẩng đầu nhìn thẳng vào cô ta nói. Cô ta chỉ nhún vai: "Tôi chẳng muốn sao hết. Chỉ là cho dù cô có biết cái tin đó hay không tôi cũng không để cô có cơ hội mở miệng nói nữa đâu" "Gì cơ?" Tôi đơ người ra. "Nói đơn giản hơn chính là cho cô chết" Triệu Mộng Tuyết dừng một chút: "Nhưng tôi sẽ không cho cô chết một cách dễ dàng đầu. Cô nghĩ sao về việc chết đói ở đây cùng con mình?" "Cô điên rồi à?" Tôi chống tay xuống đất đứng dậy muốn kéo lấy áo cô ta nhưng còn chưa chạm tới đã bị vệ đằng sau ghì xuống. "Đâu, tôi chỉ đơn giản là diệt khẩu thôi." "Cô giết tôi rồi Chu Phong sẽ về bên cô nữa sao? Cô không sợ anh ấy ly hôn thẳng thừng với cô à?" Tôi không còn cách nào khác đành lỗi Chu Phong ra, mong cô ta kiêng nể một chút.
Nhưng câu nói này của tôi lại làm Triệu Mộng Tuyết tức điên, cô ta lại bóp cổ tôi: "Cô nói cái gì? Con khốn, mày nói lại lần nữa tao xem nào. Chu Phong cần thế lực của gia đình tao, cho dù anh ấy có yêu mày cỡ nào cũng không thể vì tao giết người phụ nữ của anh ấy mà làm gì tao đâu. Hơn nữa bây giờ Lục Kính Đình vứt bỏ mày rồi, mày chẳng còn người thân nào nữa. Trừ thằng em trai vô dụng của mày ra thì chẳng ai quan tâm đến sự sống chết của mày nữa đâu."
Lực tay cô ta bóp cổ tôi không hề có chừng mực, tôi chỉ thấy càng lúc càng khó thở, tôi nắm lấy tay cô ta găng gượng nói: "Không phải cô nói muốn giày vò tôi sao? Nếu cô bóp cổ tôi nghẹn chết chẳng phải là dễ dàng rồi à?"
Quả nhiên Triệu Mộng Tuyết nghe xong đơ một lúc rồi liền bỏ tay không bóp cổ tôi nữa. Tôi thở dồn dập, dù sao thì cô ta cũng bỏ tôi ra rồi, sống thêm được một giây cũng là sống. "Ừ đúng, suýt nữa thì tôi quên. Vậy cô ở đây chờ chết di."
Trong nháy mắt nét mặt cô ta không còn bực dọc nữa, nhẹ nhàng nói rồi quay người đi ra ngoài nhà xưởng. Lúc đi đến cửa bỗng nhiên quay đầu lại: "À, còn một thứ chưa cho cô xem."
Tôi sửng sốt ngẩng đầu lên thì thấy Triệu Mộng Tuyết cho người đem đến một món đồ che bằng vải màu đen. "Biết cái gì đấy không?" Triệu Mộng Tuyết cầm cái hộp ấy ra để trước mặt tôi, tôi bị hai gã vệ sĩ kia ghì không động đậy gì được.
Tôi không nói gì chỉ nhìn cái hộp trong tay cô ta, trong lòng hơi căng thẳng. Nhìn vẻ mặt của cô ta, chắc chắn bên trong chẳng phải thứ tốt đẹp gì. Nhưng tôi hoàn toàn không ngờ trong hộp lại là...
Triệu Mộng Tuyết nhếch mép, gõ móng tay vào hộp, âm thanh the thé nghe khiếp.
Cô ta hất cằm với gã vệ sĩ đang ghì tôi, tôi liền bị bọn họ hất ngã xuống. "Cô tự mình xem đi."
Tôi cau mày nhìn cô ta, giơ tay xé mảnh vải màu đen chùm trên chiếc hộp. Trước khi xé, tay tôi không kiểm soát được mà run lên. "Cô xé ra rồi thì xem xem là gì đi." Triệu Mộng Tuyết có vẻ không kiên nhẫn chờ đợi mà thúc giục.
Tôi nuốt nước bọt, xé mạnh mảnh vải đen xuống, chỉ nhìn thấy một ít bột Tôi nghi ngờ ngẩng đầu nhìn Triệu Mộng Tuyết, không biết đây là cái gì. "Không biết đây là gì sao?" Triệu Mộng Tuyết như là đạt được mục đích nào đó, dương dương tự đắc nói: "Tro cốt đó. "Cái gì?" Tôi sửng sốt, dự cảm chẳng lành đột nhiên nhiều lên.
Tro cốt? Tro cốt của ai chứ? "Của bố cô đó!" Triệu Mộng Tuyết đứng dậy, quay người cười lớn: "Không phải cô vẫn luôn tìm thi thể của bố mình à? Không phải Lục Kính Đình vẫn luôn nói với cô là không tìm thấy sao? Tôi nói cho cô biết, thật ra sớm đã tìm được rồi, hỏa táng xong rồi, bọn họ sợ cô đau lòng nhưng tôi thì không"
Nói xong, cô ta cười lớn rời khỏi nhà xưởng
Phịch một tiếng, cánh cửa đóng lại, tôi vẫn ở đó cầm chiếc hộp, vừa rồi Triệu Mộng Tuyết nói là tro cốt của bố tôi. Một cơn ớn lạnh từ lòng bàn chân lên đến đỉnh đầu bao quanh tôi. Tôi cảm thấy như đang ở trong một vực sâu đóng băng, run rẩy liên tục. Sao có thể như thế, ông ấy chết thật rồi sao? Cập nhật nhanh nhất *trên Tamlinh247.vn
Vị đắng kéo dài từ miệng xuống cổ họng, tim đau nhói, thật khó thở. Mũi tôi cay cay nhưng không thể rơi nước mắt.
Đau khổ quá mức khiến nước mắt không còn cần thiết nữa.
Mặc dù bố bị rơi xuống biển nhưng ở trong tiềm thức của tôi thì thi thể của ông ấy vẫn chưa tìm được, nhất định ông ấy vẫn còn sống.
Ông ấy sẽ không chết, một người kiên cường như thế... Tôi không ngừng thôi miên chính mình, nhưng hộp tro cốt trong tay lại liên tục nhắc nhở tôi về điều đó. Tôi thật sự không thể tin được, một con người to lớn như thế sao có thể biến thành một cái hộp nhỏ như vậy. "Bố." Tôi ngơ ngác cúi đầu xuống nhìn hộp tro cốt trong tay, khẽ gọi, cổ họng khô khốc dường như muốn rách ra và một cảm giác rỉ máu trong miệng.
Tôi chỉ thấy trước mắt một màn đen, ý thức dần trở nên mơ hồ. Cái hộp trên tay tôi như nặng nghìn tấn muốn gãy cả cổ tay. Tôi chỉ nghe thấy tiếng hộp rơi xuống rồi không còn tỉnh táo nữa.
Trong lúc chợt tỉnh, tôi chỉ thấy khuôn mặt tươi cười của bố. Ông ấy vẫy tay với tôi, gọi tôi Ái Phương và bảo tôi đi ra đấy.
Tôi vừa định đi tới thì ông ấy liền biến mất, biến thành cát bụi tiêu tan trong không trung.
Sự yên lặng bên tai cũng trở nên ồn ào, tôi nhìn xung quanh nhưng đều không nhìn thấy gì hết, âm thanh kia càng lúc càng lớn, giống như muốn đâm thủng mạc nhĩ tôi. Nỗi sợ hãi bao trùm tâm trí tôi, tôi ngồi xổm xuống bịt hai bên tại, không nhịn được mà hét lên. "A..." Tôi ngồi sụp xuống bịt chặt tai, trong nháy mắt mở mắt ra.
Hóa ra là ác mộng.
Tôi thở hổn hển, liên tục vuốt ngực, sợ mình nghẹn chết mất. Giấc mơ vừa rồi thật đáng sợ, lại mơ thấy Triệu Mộng Tuyết bắt tôi cho tôi xem tro cốt của bố. Trong mơ tôi còn ngất đi, giấc mơ này cũng thật chân thực, đến nỗi tôi không phân biệt nổi thực hư nữa. "Quyên Mai." Tôi hô một tiếng để cô ấy lấy cho tôi cốc nước nhưng tôi gọi mấy câu cũng không thấy tiếng động gì.
Có thể là cô ấy ngủ rồi. Tôi vỗ ngực, định đi xuống giường lấy nước mới phát hiện bây giờ tôi không hề ngủ trên giường. Tôi vội vàng cúi đầu thì nhìn thấy cái hộp rơi ở gần đấy. "A!" Tôi bị hù dọa đến mức lùi về sau một bước. Hóa ra ngay từ đầu tất cả đều là sự thật. Tôi thật sự bị Triệu Mộng Tuyết bắt cóc rồi, sau đó mới bị ngất đi.
Bố tôi mất thật rồi! "Sao có thể như thế?" Tôi ấp úng, tay chân run rẩy đi nhặt chiếc hộp, chống rung của cái hộp rất tốt, không bị đổ ra ngoài.
Nước mắt của tôi cuối cùng cũng không kìm nổi nữa, tôi ôm chiếc hộp òa khóc.
Tôi không biết mình đã khóc bao lâu rồi mới thôi nức nở. Tôi chỉ cảm thấy đầu đau như nổ tung, đầu óc tôi trở nên trống rỗng, tôi ngồi đó một lúc, nhìn ra cửa sổ. Tôi đã dành cả buổi chiều để khóc và bàng hoàng, đầu óc rối bời, tôi không biết mình đang nghĩ gì, cho đến khi có tiếng động bên ngoài, những người bảo vệ của tôi đã thay đổi ca trực. Tôi dần dần tỉnh táo trở lại.
Nhà xưởng chỉ có một cửa sổ nhỏ, để lộ ra một chút ánh trăng sáng, trời bên ngoài đã sắp hoàng hôn rồi.
Triệu Mộng Tuyết nói rồi, cô ta muốn ép chết tôi, nhưng không để tôi chết dễ dàng. Thậm chí tôi có thể mường tượng được cảnh tượng sau khi tôi chết.