Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Truyện: Săn tình (Nhật ký tình nhân) - Tần Ái Phương

Chương 405: Tôi phải chạy thoát

Tôi vốn cảm thấy cuộc sống này không còn hy vọng gì, chết thì chết thôi, nhưng khi sờ vào bụng mình, tôi lại luôn cảm thấy không cam lòng.

Hơn nữa, Triệu Mộng Tuyết làm cho tôi càng thêm chắc chắn rằng tôi phải tìm cách giúp Tân Gia Kiệt, tôi làm sao có thể để nó một thân một mình được.

Tôi liếc nhìn hộp tro cốt, đè nén nỗi buồn trong lòng, trong đầu xuất hiện một ý nghĩ.

Tôi phải chạy trốn.

Tôi nhìn xung quanh, toàn bộ nhà máy gần như không có chút khe hở, trước cửa lại có người trông chừng, tôi không thể trốn thoát bằng con đường đó, vì vậy tôi hướng mắt lên cửa sổ nhỏ kia.

Cửa sổ nhỏ không bị niêm phong, chỉ có một vài thanh sắt rỉ cắm vào đó, tôi đi đến cửa sổ, muốn xem xem có thể di chuyển những cây gậy sắt đó, rồi chui ra khỏi cửa sổ.

Tôi dùng tay lay thử một chút, cây gậy sắt có thể bị đẩy sang trái đẩy sang phải, trong lòng mừng rỡ, như vậy xem ra có thể rút ra được.

Nhưng tôi đã không làm điều đó được, tôi lại phải phủ nhận ý tưởng này.

Mặc dù có thể đẩy được nó ra, nhưng nó rất cao, khoảng cách từ sàn nhà đến mái nhà quá cao, trừ khi toàn bộ bức tường được đẩy vào, nếu không không thể nào rút ra như đã nói.

Nếu đã như vậy, vậy chỉ có thể chặt đứt, nhưng tôi cũng không có công cụ gì để chặt đứt nó.

Tôi nhìn xuống đất, phát hiện có chút đá, tôi cố gắng ngồi xổm xuống, nhặt hòn đá lên, muốn thử xem có thể đập gãy thanh sắt hay không, nhưng vừa đập vài phát, bên ngoài liền truyền đến một trận tiếng động. "Bên trong đang làm gì vậy?" Đó là tiếng động của vệ sĩ trông coi bên ngoài. "Tôi tự làm tổn thương mình không được sao?" Tôi tìm đại một lý do. Bên ngoài không còn tiếng động nữa, có lẽ bọn họ cảm thấy, tôi tự chấm dứt mình thì tốt hơn.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục việc đang dang dở, nhưng làm thế nào cũng không có chút tác dụng. Cửa sổ không mở được, cửa chính có người canh, kế hoạch trốn thoát dường như không có hy vọng.

Tôi thở dài một hơi, bụng kêu hai tiếng, tôi sờ túi quần, có chút hối hận sao lại để điện thoại di động ở trong túi, nếu không còn có thể gọi điện thoại cầu cứu.

Mọi thứ rơi vào bế tắc, tôi quỳ xuống đất, chỉ cảm thấy sống mũi cay cay, luôn muốn khóc.

Nếu như tôi không nói là muốn tới bên cạnh Chu Phong, Lục Kính Đình sẽ không tức giận, như vậy bây giờ nhất định là tôi đang an an ổn ổn ở bên cạnh anh ấy.

Mặc dù bến cảng có chuyện, nhưng anh ấy vẫn luôn bảo vệ tôi.

Nghĩ đến đây, nước mắt tôi không ngừng tuôn rơi, hai mắt đẫm lệ, chỉ cảm thấy có thứ gì đó hơi cộm cộm ở dưới mông.

Tôi lấy thứ đó ra, đó là một cái bật lửa, và một ít thuốc lá trên mặt đất.

Tôi nhanh chóng lau đi những giọt nước mắt, trong lòng lại nảy ra một kế hoạch mới.

Tôi có thể đốt cỏ khô trải trên mặt đất để chạy trốn, nhưng việc này phải đợi cho đến hai hoặc ba giờ sáng mới thực hiện được.

Lúc đó chắc chắn Triệu Mộng Tuyết đã về nhà ngủ, hơn nữa có vẻ trời tối ngọn lửa sẽ bùng lớn hơn, hai ba giờ lại là buồn ngủ nhất, lúc ý thức của con người yếu nhất, khá là thích hợp để thực hiện kế hoạch này.

Tôi nhìn trời bên ngoài, đã sắp tối, tôi có sửng sốt, bất tri bất giác mấy tiếng đồng hồ đã trôi qua mà tôi chẳng hay biết.

Kế hoạch chỉ có thể đợi đến mười hai giờ mới thực hiện được.

Cả buổi tối tôi đang ngủ, ở giữa mơ hồ nghe được Triệu Mộng Tuyết đến hỏi chuyện của tôi, người bên ngoài có lẽ là thấy tôi lâu vậy vẫn không tỉnh, liền nói tôi ngất xỉu rôi.

Cô ta cười một tiếng, tôi nghe thấy tiếng giày cao gót càng ngày càng xa.

Khi trời tối hoàn toàn, tôi mới tỉnh dậy, ngồi lại một lúc, lấy lại tinh thần.

Tôi nắm chặt cái bật lửa trong túi, ước chừng thời gian, rồi sờ bụng và tựa vào tường.

Dạ dày không ngừng kêu lên, tối nay nếu tôi không thể trốn thoát thành công, ngày mai tôi gần như sẽ mất nước, đứa trẻ chắc chắn không thể giữ được.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, tôi càng ngày càng căng thẳng, lòng bàn tay cầm bật lửa cứ không ngừng đổ mồ hôi, ngoài cửa bắt đầu có tiếng động. “Đến lúc đổi ca rồi người anh em à “Cũng chả hiểu cô ta nghĩ sao, phải làm cho người ta chết đói, đúng là độc ác, chúng ta vẫn là làm tốt nhiệm vụ, mệt chết được. “Đừng nói linh tinh nữa, đã hai rưỡi rồi, mau thay ca rồi đi ngủ thôi.”

Nghe thời gian bọn họ nói, ánh mắt tôi sáng ngời, vốn còn có chút buồn ngủ, lần này thực sự đã tỉnh táo lại. Hai rưỡi rồi, phải bắt đầu thôi.

Tôi chậm rãi đứng lên, chờ tiếng động bên ngoài rồi dần dần yên tĩnh lại, mơ hồ có thể nghe được những tiếng ngáy, tôi cần thận lấy bật lửa ra, châm lửa đốt cỏ khô.

Có lẽ là vì quá gấp gáp, tôi đốt mấy lần cỏ khô cũng không cháy, mà bật lửa trong tay vốn không còn nhiều gas đã tưởng không được thì nó lại nhen nhóm.

Chuyện liên quan đến sống chết, tôi có chút nóng nảy, đưa tay ném bật lửa ra ngoài, không ngờ rằng bật lửa đụng phải bức tường, bùm một tiếng, trực tiếp nổ tung.

Cỏ khô cũng bởi vì nổ tung mà bùng cháy, tôi vốn định tự mình đốt cháy, lửa cũng dễ khống chế chút nào, không ngờ diện tích nổ của nó quá lớn, hơn nữa có cỏ khô làm chất dẫn, ngọn lửa nhất thời không nằm trong tầm kiểm soát của tôi, còn bùng theo làn khói dày đặc rừng rực. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại *Tamlinh247.vn

Tôi vội vàng nhào tới cửa, không ngừng rung lắc cửa lớn.

Vệ sĩ bên ngoài nghe thấy tiếng động, nhanh chóng đi tới, mà tôi đã bị làn khói dày đặc làm cho sắp không mở nổi mắt. “Cứu tôi với!” Tôi đưa tay ra ngoài lan can sắt, nắm bừa một thứ gì đó.

Hai vệ sĩ nhìn nhau, có chút do dự không biết có nên cứu tôi hay không.

Mắt thấy lửa sắp cháy tới, tôi không quan tâm gì nữa chỉ cố hết sức lắc lắc tay vịn: “Các người mau mở cửa ra, bên trong còn có một đống bật lửa, nếu không mở cửa, không chỉ tôi bị nổ chết, mà cả xưởng đều có thể bị nổ tung, đến lúc đó tổn thất các người gánh vác nổi sao, các người có thể chạy trốn sao?” "Mau đi thông báo cho chị Triệu." Một trong những vệ sĩ nói với những người phía sau. “Không kịp nữa đâu!” Đang nói, sau lưng tôi lại vang lên một tiếng nổ tung, lửa trong nháy mắt đã cháy đến chỗ tôi đang đứng.

Tôi bị nghẹt thở họ liên tục, giọng nói như gào thét.

Trong lúc tôi nói chuyện, trong phòng lại có mấy cái bật lửa liên tiếp nổ tung, lửa càng lúc càng lớn, mắt thấy sắp đốt đến tôi, hai vệ sĩ cuối cùng cũng buông lỏng.

Tôi được bọn họ kéo ra, đúng lúc nhân viên cứu hỏa chạy tới, trong lòng tôi âm thầm thở phào một hơi, nếu bạn họ đến sớm hơn một chút, dập lửa, vậy tôi liền xong đời.

Mọi người trong nhà máy lớn đều đi theo để dập lửa, tôi bị một vệ sĩ ép ở phía sau, anh ta hút thuốc, cũng không nhìn tôi.

Tôi nhìn thoáng qua đũng quần của anh ta, ước chừng một chút, vừa hay có thể đá tới, nhưng lại sợ anh ta kêu lên. "A..." Tôi đột nhiên che bụng, giả vờ như đang khó chịu: “Có thể tôi sắp sinh rồi.

Vệ sĩ thấy tôi như vậy liền hoảng hốt, buông tôi ra muốn đi gọi người, tôi nhân khoảng trống này, một cước đá vào đũng quần anh ta, anh ta đau đớn ngã xuống đất, tôi lại thuận thế đem cỏ khô vừa mới nắm được nhét vào miệng anh ta.

Theo đó, lại đạp một cước, không để anh ta đứng dậy.

Bên kia vẫn đang dập lửa, căn bản không chú ý tới tiếng động bên này, tôi làm xong tất cả, liền chạy về lối ra, không ngờ rằng vừa mới chạy được mấy bước, tôi liền bị phát hiện. “Cô ta chạy rồi, mau đuổi theo”

Một người phụ nữ còn mang thai như tôi, căn bản không thể chạy thoát khỏi những người đàn ông đó, tôi thấy phía trước có một ngã ba nhỏ vội vàng vòng vào, bên trong có một cái hòm, tôi đành phải mở nắp ra rồi chui vào năm.

Chỉ nghe bước chân đến gần, rồi lại đi xa, chờ đến khi bên ngoài hoàn toàn không có tiếng động, tôi mới mở hòm ra.

Nhấn Mở Bình Luận