Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Truyện: Săn tình (Nhật ký tình nhân) - Tần Ái Phương

Chương 407: Người đàn ông đội mũ đen

Tôi cố gắng cười với cô ấy: “Không sao, chẳng phải chị đã quay về rồi hay sao?” “Đều là do em không tốt, nếu lúc đó em đi theo chị, thì chị cũng không phải chịu oan ức này.” Quyên Mai lau nước mắt nói. “Cô đi tìm thuốc mỡ lại đây. Không đợi tôi nói xong

Chu Phong ở bên cạnh đã lên tiếng.

Lúc này Quyền Mai mới chú ý đến những vết trầy xước trên người tôi. “Chị nhìn xem, nhiều vết trầy xước như vậy, em đi lấy thuốc mỡ lại.”

Chu Phong bảo tôi ngồi xuống, Quyền Mai cầm lọ thuốc đến xoa lên vết thương cho tôi, rất đau, nhưng tôi lại có chút tế.

Sau khi lau vết thương, tôi thay đồ rồi đi ngủ. Quyên Mai ngăn tôi lại bảo tôi ăn một chút gì đó nếu không sẽ mất nước nhưng tôi lại chẳng có một chút khẩu vị gì khi nhìn thấy thức ăn đầy ắp trên bàn.

Vì sợ cô ấy lo cho tôi nên tôi đã miễn cưỡng ăn vài miếng. Tôi thật sự mệt đến mức không nuốt nổi nữa. Chu Phong bế tôi quay trở lại phòng.

Không ăn không uống cả một ngày trời, buổi tối lại ăn ít, tối hôm đó tôi cảm thấy toàn thân nóng bừng, bụng đau giống như bị lửa thiêu đốt.

Chu Phong lo tôi sẽ xảy ra chuyện nên đã vội vàng đưa tôi đến bệnh viện, sau khi kiểm tra xong và đo lại nhiệt độ cơ thể, đứa nhỏ không có vấn đề gì, có điều tôi được xác nhận là do cơ thể mất nước nên dẫn đến bị sốt. Nhưng hiện tôi đang mang thai nên không thể nào tiêm thuốc được vì vậy bác sĩ đã kê cho tôi một phương thuốc hạ sốt bảo tôi về nhà dưỡng thai cho tốt đến ngày sinh con.

Sau khi lấy thuốc, Chu Phong vừa đỡ tôi vừa chuẩn bị quay trở về nhà. Nhưng ở hành lang của phòng cấp cứu tôi đã nhìn thấy một gương mặt rất quen, chính là người đàn ông đội mũ đen. Nghĩ đến việc bản thân mình bị bắt cóc, ngay lập tức tôi không giữ dược bình tĩnh, vùng tay ra khỏi tay Chu Phong đuổi theo anh ta. "Ái Phương, em sao vậy?” Chu Phong kinh ngạc chạy theo phía sau tôi.

Đáng tiếc, kết quả vẫn giống như lần trước, khi đuổi theo anh ta đến góc đường liền bị mất dấu. “Ái Phương, em đang làm gì vậy?” Chu Phong nhìn quanh hành lang hỏi tôi.

Dù sao thì cũng chẳng đuổi kịp anh ta, tôi cũng không muốn nói cho Chu Phong biết bèn lắc đầu nói: “Không có gì."

Vừa nói câu không có gì xong, tôi chợt nghĩ đến một vấn đề vô cùng quan trọng, hành lang này thông với phòng tiếp nhận bệnh nhân nội trú. Tân Gia Kiệt ở chỗ đó, mà người đàn ông đó lại biến mất ở ngay lối vào hành lang. Có khi nào anh ta đi tìm Tân Gia Kiệt hay không? Nghĩ đến đây, mặc kệ cơn sốt gây khó chịu trong người, tôi liền đi thẳng đến phòng tiếp nhận bệnh nhân nội trú. “Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?” Chu Phong nắm lấy cánh tay tôi, đè bả vai tôi để tôi quay người đối mặt với anh ấy, cau mày hỏi. “Em sẽ nói cho anh nghe sau, bây giờ em phải đi tìm Tân Gia Kiệt.”

Tôi chẳng có thì giờ để giải thích nhiều với Chu Phong, cố gắng thoát khỏi sự kiềm chế của anh ấy, tiếp tục đi về phía phòng tiếp nhận bệnh nhân nội trú.

Quả nhiên, khi tôi vừa đến phòng tiếp nhận bệnh nhân nội trú thì liền nhìn thấy bóng anh ta vụt qua.

Tim tôi càng lúc càng đập nhanh, bước chân cũng mỗi lúc một khẩn trương hơn, khi đến trước cửa phòng bệnh của Tân Gia Kiệt, tôi đẩy cửa ra thì nhìn thấy Tân Gia Kiệt bị làm cho giật mình. “Có ai đã từng đến đây không?” Tôi vừa bước vào cửa đã hỏi nó ngay lập tức không quan tâm đến việc nó vừa mới thức dậy.

Tân Gia Kiệt có chút ngái ngủ không mở nổi mắt, ngạc nhiên nói: “Đâu có ai đâu, chị, sao chị lại ở đây vào giờ này?"

Lúc này tôi mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, thật may là không có ai đến đây.

Có điều Tân Gia Kiệt hoàn toàn không thể ở lại bệnh viện được nữa. Bệnh viện thật không quá an toàn, trong thời gian Tân Gia Kiệt ở đây đã xảy ra quá nhiều chuyện, tôi không thể nào để nó ở bệnh viện một mình được. “Bây giờ đã không có chuyện gì rồi, em có thể nói cho anh biết đã có chuyện gì xảy ra rồi hay không?” Chu Phong nhìn thấy tôi đã bình tĩnh trở lại mới tiếp tục hỏi. “Không có gì, chỉ là em nhớ lại cơn ác mộng hôm qua mà thôi.” Tôi nhẹ giọng nói, trốn tránh khỏi ánh mắt đầy sự ngờ vực của Chu Phong.

Tôi ở lại phòng bệnh nói chuyện với Tân Gia Kiệt một lúc sau mới về nhà, trong thời gian đó nó vẫn cứ quan sát Chu Phong, nhưng tuyệt nhiên chẳng hỏi một câu nào về Chu Phong. Sau khi quay trở về nhà, Quyền Mai rót giúp tôi một cốc nước, tôi uống thuốc xong thì liền ngủ thiếp đi.

Có lẽ trong thuốc ít nhiều có thành phần an thần nên tôi đã ngủ vô cùng ngon, đợi đến lúc tôi tỉnh giấc đã là buổi chiều ngày hôm sau.

Chu Phong đã vội vàng quay trở về nhà vào đêm hôm qua, giờ trong nhà chỉ còn lại mình tôi.

Quyền Mai nấu cơm cho tôi, lúc này tôi mới lấy lại được chút khẩu vị. Sau khi ăn xong, tôi chỉ dọn dẹp lại một chút rồi sau đó bắt tay vào sắp xếp việc của Tân Gia Kiệt.

Lí do hôm qua tôi không nói cho Chu Phong là bởi vì mặc dù Chu Phong không còn thích Triệu Mộng Tuyết nữa, nhưng hai người họ vẫn là vợ chồng trên danh nghĩa, đôi bên cùng có lợi, nếu như Triệu Mộng Tuyết muốn giở trờ với em trai tôi thì khó để đảm bảo rằng Chu Phong không nói cho cô ta biết chỗ của em trai tôi.

Tôi đã đi xem nhà cả buổi chiều, cuối cùng đã quyết định chọn một khu chung cư mới được xây dựng, thứ nhất ở đây có ít người biết tới, thứ hai thì đây cũng là nơi khá là hẻo lánh, không ai có thể nghĩ được rằng tôi có thể sắp xếp cho Tân Gia Kiệt ở đó.

Tôi còn đặc biệt đi hỏi bác sĩ về tình hình của Tân Gia Kiệt, bác sĩ nói rằng sức khỏe của Tân Gia Kiệt đã gần hồi phục và đã có thể xuất viện rồi, vì vậy tôi đã làm thủ tục xuất viện cho nó và đưa nó về nhà mới.

Những ngày này, tinh thần của Tần Gia Kiệt cũng đã khôi phục ít nhiều. Mặc dù nó vẫn không thích nói chuyện nhưng chỉ ít thì nó cũng không còn lầm lì ít nói như trước nữa. “Em thích căn nhà này không?” Tôi cười hỏi Gia Kiệt.

Tần Gia Kiệt gật đầu, đẩy chiếc xe lăn đi đến bên giường, liếc nhìn cảnh tượng bên ngoài: “Em thích nơi có tầm nhìn rộng như này, khiến con người ta có cảm giác vô cùng thư thái, thoải mái. “Vậy thì tốt.” Tôi đi đến bên cạnh nó, cùng nhìn ra cảnh tượng bên ngoài. “Em thật sự cảm thấy chị đối xử với em quá tốt, có đáng không?” Tần Gia Kiệt đột nhiên mở miệng nói. “Gia Kiệt, em đừng suy nghĩ nhiều”.

Kể từ lần trước, mỗi khi Tần Gia Kiệt gặp tôi, nó đều hỏi tôi câu này. Cho đến bây giờ tôi cũng chẳng còn thấy ngạc nhiên nữa rồi.” “Vâng.” Gia Kiệt quay đầu lại, gật nhẹ đầu cười với tôi. Vào bữa tối, tôi đã định sẽ cùng với Tần Gia Kiệt ăn cơm nên đã gọi điện thoại cho Quyền Mai nói rằng mình sẽ không về để cô ấy tự mình làm chút gì đó ăn, không cần phải đợi tôi, trong lúc đó Trần Dương đã ở dưới lầu đợi tôi.

Tôi suy nghĩ một lát rồi gọi Trần Dương lên lầu, bữa tối anh ta đã không ăn gì, bắt anh ta bụng đói đợi tôi, có cảm giác khá là tội lỗi.

Chúng tôi cùng nhau ăn một bữa cơm thân mật. Tần Gia Kiệt từ trước đến nay vốn chẳng bao giờ uống rượu, lần đầu tiên uống một lỵ. Tôi cũng không quản nó, suy cho cùng thì cũng có lẽ nó đã kìm nén lâu rồi.

Sau khi ăn cơm xong, tôi lại đợi thêm một lúc nữa mới cùng Trần Dương quay trở về nhà.

Vì cách khá xa nên chúng tôi phải mất khoảng một tiếng rưỡi mới về đến nhà. Khi vào trong nhà thì Quyền Mai đã ngủ rồi. Tôi vốn muốn nhẹ nhàng bước vào để tránh làm Quyền Mai thức giấc nhưng không ngờ ngay khi tôi vừa cởi áo khoác ra thì Quyền Mai đã thức giấc rồi. “Chị Phương, chị về rồi.” Quyền Mai dụi mắt, đứng dậy rót cho tôi ly nước. “Cảm ơn em.” Tôi cầm lấy ly nước uống một ngụm rồi đặt chiếc cốc xuống, định nói điều gì đó thì Quyền Mai đột nhiên lên tiếng: “Đúng rồi chị Phương, chiều nay lúc chị đi ra ngoài có người đã đến đây tìm chị “Ai? Nam hay nữ?” Tôi ngày người trong chốc lát, có người đến tìm tôi, có thể là ai cơ chứ? “Là nam, đội một cái mũ đen” Quyên Mai nhỏ giọng nói. Cập nhật chương mới nhất tại Tг*цуenАРР.cом

Nghe thấy lời này của Quyền Mai, tim tôi thót lên trong phút chốc, chiếc mũ đen, đó chẳng phải là người đàn ông tôi đã nhìn thấy ở bệnh viện ngày hôm kia hay sao? Anh ta làm sao biết được tôi đang ở đây chứ?

Tôi nhướng mày trong lòng đầy hoài nghi, anh ta rốt cuộc là người như thế nào. Tại sao lại có thể nhanh chóng tìm ra tôi ở đây được cơ chứ, xem ra anh ta đã theo dõi tôi lâu rồi.

Kể từ lần trước anh ta giải nguy cho tôi khỏi tay Lục Kính Đình, cho đến khi tôi gặp anh ta ở bệnh viện, và bây giờ anh ta lại đội chiếc mũ đen đến khách sạn tôi ở đề theo dõi tôi. Khoảng thời gian này rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Mục đích của anh ta nhằm đến lại là gì? “Anh ta có nói gì không?” Tôi ngờ vực, trong lòng không khỏi hoảng sợ hỏi. Tôi từ trước đến giờ chưa từng gặp phải chuyện này, điều này thật sự là quá đáng sợ. “Không có, nhưng anh ta đưa cho em cái này.”

Quyền Mai lấy ra từ trong túi áo ra một tờ giấy nhét vào tay tôi, sau đó đi vào nhà bếp cắt trái cây cho tôi.

Tôi cầm lấy tờ giấy mở ra xem, trong lòng dâng lên một nỗi tò mò, tim đập thình thịch không ngừng. Nội dung trên tờ giấy vô cùng khó hiểu, mơ hồ nhưng cũng đủ để chứng minh rằng người đàn ông đội mũ đen là người bên cạnh chúng tôi.

Đồng thời tôi cũng biết được rằng người đàn ông đó tên là Bò Cạp.

Có điều việc bắt cóc lần trước...

Tôi cau mày rồi sau đó lại giãn ra, nghĩ lại cũng đúng, lần đó mặc dù tôi bị bắt cóc khi tôi cùng anh ta đi ra ngoài nhưng là do tôi tự nguyện đi, anh ta không hề bắt buộc. Anh ta chỉ là uống xong rượu thì rời khỏi mà thôi, không thể chứng minh được anh ta và Triệu Mộng Tuyết là cùng một giuộc với nhau.

Hơn nữa sau này khi tôi gặp lại Triệu Mộng Tuyết, tôi cũng chưa từng nhìn thấy người đàn ông đó ở bên cạnh cô ta huống hồ là nghe cô ta nhắc đến.

Tuy nhiên tất cả những điều này đều chỉ là nội dung ghi trên tờ giấy cộng với suy đoán của tôi, vì vậy cũng không hoàn toàn chắc chắn rằng anh ta không có mối quan hệ gì với Triệu Mộng Tuyết. Lỡ như nội dung trên tờ giấy này là giả và anh ta muốn lừa tôi thì sao?

Vì vậy, mọi chuyện cần phải có một đường lui, đề phòng một chút.

Nghĩ đến đây, trong lòng bỗng nóng bừng lên, tôi cáu kỉnh, khó chịu nằm ra ghế sô pha, đầu óc rối bời.

Nằm một lát, tôi lắc đầu, không nghĩ đến chuyện đó nữa, đợi sau này nói sau.

Vừa đúng lúc Quyền Mai gọt hoa quả đi ra, tôi không có hứng ăn nhưng muốn ăn thêm trái cây để đứa trẻ sinh ra xinh đẹp, nên ăn vài miếng “Chị Phương, gần đây chị làm gì vậy? Trông chị có vẻ rất bận rộn. Quyên Mai nhìn tôi nói. “Chỉ là bận một số việc cỏn con không đáng kể thôi" Tôi cười với cô ấy. Cô ấy rất đơn thuần, tôi không muốn để cô ấy liên quan vào những chuyện này. “Vâng ạ. Quyền Mai chớp mắt không hỏi gì thêm.

Trước khi đi ngủ, Quyền Mai giúp tôi tắm rửa, bụng tôi to rồi, tắm một mình không tiện, thêm nữa lại sợ trượt chân nên cần phải nhờ người giúp.

Nhấn Mở Bình Luận