Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Truyện: Săn tình (Nhật ký tình nhân) - Tần Ái Phương

Chương 414: Hoài nghi là anh ấy

Tôi đứng tại chỗ cùng Chu Phong, chỉ cảm thấy cả thế giới trở nên yên tĩnh.

Nhóm cảnh sát rất nhanh đã tra xong, hơn nữa không phát hiện cái gọi là giao dịch phạm pháp. Tôi và Dương Quốc Hưng liếc nhau một cái, anh ta khẽ gật đầu với tôi.

Người cục trưởng kia đi đến trước mặt ông Đinh rồi xin lỗi và cười với ông ta: “Ngại quá, là chúng tôi tra án sai, trở về đồn, tôi chắc chắn sẽ điều tra rõ ràng, đòi lại công lý cho ông” “Được, tôi chờ.” Ông Đinh cười lạnh nói, ánh mắt đó thấy thế nào mà sao giống như đang nhìn chằm chằm Chu Phong.

Mọi người thấy không có việc gì cũng đều giải tán theo, chỉ để lại tôi và Chu Phong đứng tại chỗ. “Cục trưởng Chu, đi thong thả” Ông Đinh không hề muốn nói thêm câu nào với chúng tôi, trực tiếp tiễn khách.

Chu Phong cũng không nói chuyện, nhìn bóng lưng ông Đinh rời khỏi, ánh mắt dần dần trở nên tăm tối.

Tôi theo anh ta trở lại trên xe, trên đường đi tôi cũng không dám nói chuyện, Chu Phong giống như một con sư tử đang tức giận, giống như tôi nói thêm một câu thì anh ta có thể ăn thịt tôi. “Tra cho tôi, đám cảnh sát kia rốt cuộc là bọn nào.” Chu Phong đi được nửa đường thì gọi điện thoại, giọng nói gần như là gào lên.

Anh ta đưa tôi về đồn cảnh sát trước, để người ta đi điều tra hồ sơ của cục trưởng kia, cầm được một phần tài liệu rồi mới đưa tôi về.

Sau khi về đến nhà, anh ta trực tiếp giam mình trong phòng làm việc, tôi thì ở lại trong phòng khách, thở mạnh cũng không dám thở. “Chuyện gì xảy ra vậy chị?” Quyên Mai cẩn thận từng li từng ti đến bên cạnh tôi, chỉ cửa phòng làm việc một chút.

Tôi lắc đầu: “Hôm nay xảy ra chút chuyện"

Quyền Mai gật đầu, không hỏi nữa.

Sau hai tiếng, anh ta vẫn chưa ra, tôi có hơi nóng nảy, muốn đi nghe thử tiến triển bên này của Chu Phong một chút, nên tôi bèn để Quyên Mai giúp cắt đĩa trái cây rồi đưa cho anh ta.

Tôi gõ cửa trước, chờ một lúc lâu ở trước cửa, không có ai trả lời tôi, sau đó tôi mới cẩn thận từng li từng tí gọi Chu Phong một tiếng.

Vẫn không có bất cứ câu nào đáp lại, tôi thở dài một hơi, vừa mới chuẩn bị rời khỏi thì cửa phòng làm việc đã mở ra.

Trong khoảnh khắc cửa mở, tiếng nói trong phòng cũng ngừng lại theo, đầu điện thoại bên kia nói Đình gì đó xong đã cúp máy.

Trái tim tôi ngừng đập, tay bưng mâm đựng trái cây cũng run rẩy theo, bước từng bước đi vào, vừa vào nhà đã ngửi được một mùi khỏi gay mũi, anh ta khẳng định bởi vì chuyện này đã hút không ít thuốc lá. “Em tới đưa cho anh đĩa trái cây, anh cũng bận rộn cả đêm rồi, nghỉ ngơi một lát đi.” Tôi nhỏ giọng nói, không dám hỏi chuyện đã tiến triển đến đâu.

Chu Phong không nói gì, đôi mắt anh ta nhìn chằm chằm tôi. “Anh ngủ sớm đi, em cũng đi ngủ trước.” Tôi vẫn muốn nghe được gì đó trong phòng, nhưng trạng thái này của anh ta, có lẽ tôi đợi thêm lát nữa sẽ bị anh ta ăn tươi nuốt sống mất.

Chu Phong vẫn không nói gì, mãi đến khi tôi sắp mở cửa ra, anh ta mới lạnh lùng mở miệng: “Tân Ái Phương, chuyện này em cảm thấy sẽ là ai làm.”

Lời này rất rõ, hành động hôm nay của tôi và Dương

Quốc Hưng không giống bình thường, hơn nữa Dương

Quốc Hưng là anh em tốt của Lục Kính Đình, cho nên Chu

Phong đương nhiên sẽ hoài nghi đến trên đầu anh ấy. “Chu Phong, em chỉ là phụ nữ mà thôi. Tôi quay đầu nhìn anh ta một cái rồi nói. “Ừ, em đi nghỉ ngơi đi, đừng để quá mệt." Chu Phong không trả lời câu nói của tôi mà là bảo tôi đi nghỉ.

Ra khỏi cửa phòng làm việc, tôi trực tiếp trở về phòng ngủ, nằm trên giường, đầu óc không ngừng suy nghĩ.

Trước đó tôi chỉ biết Chu Phong đa nghi, bây giờ tôi mới biết được anh ta vừa nhạy cảm vừa đa nghi, từ lần trước tôi xoá tin nhắn của anh ta, Lục Kính Đình chặn hàng, mấy ngày ngắn ngủi, anh ta đã hoài nghi tôi đủ loại không dưới ba lần.

Ban đêm tôi không biết rốt cuộc mình ngủ thế nào, tóm lại sáng sớm ngày hôm sau, tôi bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Tôi mơ màng nhận điện thoại thì đã nghe giọng nói của nữ tiếp tân khách sạn gấp gáp: “Chị Phương, chị Tưởng Thanh bị đưa đi rồi.” “Cái gì?” Nghe được tin tức này, tôi nháy mắt tỉnh táo: “Bị ai đưa đi?” “Cảnh sát nói khách sạn chúng ta bị nghi ngờ là kinh doanh bất hợp pháp, muốn áp giải người phụ trách sạn đi điều tra, chị không ở đây nên chị Tưởng Thanh đã đi theo rồi.” Nữ tiếp tân kia vừa khóc vừa nói: “Mở khách sạn vùng này, ai chẳng biết chuyện bên trong, tại sao đột nhiên muốn điều tra chúng ta “Được rồi, tôi biết rồi, cô đừng gấp, tôi tới ngay” Tôi nhíu mày, cả người chỉ cảm thấy rét run.

Cục diện này có hơi giống với thủ đoạn điều tra ông

Đinh hôm qua, khiến cho tôi không kịp trở tay.

Tại sao đột nhiên lại điều tra khách sạn của tôi, còn đưa chị Tưởng Thanh đi, tôi cảm thấy tình thể lần này còn nghiêm trọng hơn niêm phong khách sạn lần trước. “Chị Phương, chị dậy rồi, ăn sáng chứ?” Quyền Mai thấy tôi đi ra ngoài thì hỏi thăm.

Tôi lắc đầu, vừa mặc áo khoác vừa hỏi cô ấy: “Chu Phong đâu?” “Cục trưởng Chu ra ngoài trước rồi, có lẽ tới đồn cảnh sát. Quyền Mai trả lời. Ủng hộ team ch*úng mình bằng cách theo dõi truyện tại Tamlinh247.vn

Tôi chỉ gật đầu rồi đi ra ngoài.

Chuyện này mặc dù giống với ông Đinh, nhưng tôi có thể xác định không cùng một người làm, hơn nữa đêm qua Chu Phong hoài nghi chuyện đó có liên quan tới tôi...

Cho nên việc kiểm tra khách sạn này tám phần là Chu Phong làm, chẳng qua tôi vẫn không thể hoàn toàn xác định, dù sao Kiều Lam muốn giở trò với khách sạn của tôi từ lâu rồi. “Thế nào?” Tôi vừa xuống xe đã đi thẳng vào khách sạn, hỏi Bồn.

Bồn lắc đầu, thở dài một hơi: “Sáng sớm hôm nay có một đám cảnh sát đến, nói muốn kiểm tra, Tưởng Thanh liền để họ kiểm tra, nhưng cũng không điều tra ra cái gì, chẳng qua bọn họ vẫn đưa Tưởng Thanh đi. “Bây giờ chị Tưởng Thanh vẫn chưa về sao? Đi bao lâu rồi?” “Có lẽ hai tiếng, điện thoại vẫn không ai nghe, có lẽ đang thẩm vấn. Bổn nhìn thoáng qua đồng hồ.

Tôi khẽ gật đầu: “Ở cục nào?” “Phân cục Trường Vinh.

Tôi sửng sốt một chút, phân cục Trường Vinh.

Nghĩ tới đây, tôi tranh thủ thời gian đứng dậy, bảo Bổn để ý chuyện này kỹ một chút, sau đó bèn để Trần Dương đưa tôi tới phân cục Trường Vinh, Trần Dương nghe tới phân cục Trường Vinh có hơi bất ngờ, nhưng cũng không nói gì mà trực tiếp đưa tôi đi.

Sau khi xuống xe, tôi đi thẳng vào trong cục, nhưng cảnh sát trực ban trong cục thế nào cũng không cho tôi vào, chỉ có thể chờ ngoài cửa. Tôi bất đắc dĩ chỉ có thể ngồi ngoài hành lang chờ chị

Tưởng Thanh.

Nhưng tôi đợi mãi nhưng không đợi được, tôi có hơi nóng nảy gấp gáp, tôi lại đến hỏi cảnh sát trực ban, nhưng không ngờ anh ta vứt cho tôi một câu: “Thẩm vấn vừa mới xong, thả người rồi, cô không thấy hả?” “Cái gì, sao có thể, tôi vẫn luôn chờ ở hành lang, vốn không thấy.

Đang nói chuyện thì có một tin nhắn gửi đến điện thoại tôi, tôi móc ra nhìn thì sững sờ ngay tại chỗ.

Là tin của Điều Thải, phía trên là ảnh chụp trần truồng loã thể của chị Tưởng Thanh, phía dưới còn kèm theo một cái video, là video chị Tưởng Thanh bị người ta thay nhau cưỡng hiếp.

Đầu óc của tôi ong ong một tí rồi bùng nổ, tay cầm điện thoại không nhịn được run rẩy, không phải cô ấy bị đưa đi thẩm vấn sao, tại sao lại.....

Theo sau video đó còn có mấy tin nhắn, tầng năm, khu giải trí Đại Tài, đến đón cô ấy, nếu muộn thì chúng tôi sẽ ném cô ta ra đường, nếu như việc này lộ ra ngoài, chúng tôi sẽ bán video cho trang web để cô ta nổi tiếng.

Trần Dương lái xe đưa tôi tới khu giải trí Đại Tài, tôi đột nhiên nghĩ đến người đàn ông xuất hiện trong video, khuôn mặt người đàn ông kia có hơi quen mắt.

Nhấn Mở Bình Luận