Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Truyện: Săn tình (Nhật ký tình nhân) - Tần Ái Phương

Chương 420: Cầu hôn

Sau khi ăn cơm xong, ông Dương vốn muốn cùng tôi xem ti vi, nhưng Dương Quốc Hưng thấy tôi không có hứng thú, vì vậy anh ta nói tôi đang mang thai hơi mệt, nên để tôi đi nghỉ ngơi trước. “Cảm ơn.” Anh ta đưa tôi lên lầu, tôi bất lực cười với Dương Quốc Hưng: “Gây thêm phiền phức cho anh rồi.” “Không sao.”

Rồi tôi nói thêm vài câu với anh ta và bước vào phòng.

Tôi không biết tại sao, lúc bước vào, tôi chỉ cảm thấy hành động này rất đỗi quen thuộc.

Dường như có một lúc nào đó, tôi cũng đã từng bước vào căn phòng này, cũng đóng chặt như thế này, nhưng tôi chắc chắn rằng tôi chưa từng làm điều này bao giờ.

Tôi lắc đầu thở dài, chắc do dạo này thần kinh nhạy cảm quá.

Tôi thay bộ đồ ngủ đã chuẩn bị sẵn và nằm lên giường và bắt đầu nhìn xung quanh căn phòng, một màu hồng, có dán hình Hello Kitty khắp nơi, đến chiếc giường cũng theo phong cách công chúa, đầy nữ tính.

Chỉ là không có cô gái nào trong gia đình này…..... Vừa nghĩ đến điều đó, chính tôi đã phủ nhận điều này.

Dù sao, ông Dương cũng luôn tìm kiếm Dương Linh, vì vậy đây có lẽ là căn phòng thời thơ ấu của cô ấy.

Nhìn ra ngoài cửa sổ, tôi vẫn không khỏi nghĩ đến Lục Kính Đình, tự hỏi anh bây giờ thế nào.

Nghĩ đến đây, tôi vội vàng tìm điện thoại di động, sợ rằng tôi sẽ vô tình bỏ qua tin nhắn hay cuộc gọi nào cho tôi.

Đáng tiếc là, không có tin nhắn hay cuộc gọi đến nào. Tôi lại điều chỉnh âm lượng lên mức to nhất, để đảm bảo ban đêm nếu có tin nhắn đến, tiếng chuông có thể đánh thức tôi dậy.

Tôi trở mình và trùm chăn kín đầu, cố gắng kiềm chế bản thân để không nghĩ về những điều này.

Bất giác, ý thức của tôi dần dần mờ đi, bên tại luôn cảm có cảm giác một giọng nói gọi tôi: “Tân Ái Phương

Tôi cố gắng vùng dậy khỏi giường, cơ thể đi theo âm thanh đó hướng về phía tủ sách một cách mất kiểm soát.

Đột nhiên, trước mặt tôi xuất hiện một cô bé đứng trên một chiếc ghế dài nhỏ, đang vươn tay với lấy một cuốn sách, nhưng không thể lấy được.

Tôi đưa tay ra để chạm vào cô bé, nhưng không thể chạm vào được.

Lúc này, ngoài cửa có một người đàn ông đi vào, giúp cô bé lấy cuốn sách, ôm cô bé đưa lên cao, cô bé cười khúc khích. Nhìn thấy cảnh này, khóe miệng tôi giật giật.

Nhưng đúng lúc này, đột nhiên bên tai vang lên tiếng khóc thét đến đau lòng của cô bé, cảnh tượng cũng biến thành cảnh cô bé bị hai người đàn ông cố gắng nhét vào trong xe.

Tôi chỉ cảm thấy trong lòng quặn thắt, đột ngột ngồi dậy, cảnh tượng trước mắt bắt đầu mờ ảo, cuối cùng biến thành một màu tối đen như mực.

Tôi hít một hơi, hóa ra chỉ là một giấc mơ.

Nhớ lại cảnh tượng trong mơ, toàn thân tôi cảm thấy khó chịu, vừa mơ hồ lại vừa quen thuộc. Tôi cảm thấy khô miệng, đứng dậy định đi rót một cốc nước, vừa bước đến cạnh tường và nhìn thấy một tủ sách.

Chính là tủ sách xuất hiện trong giấc mơ của tôi, chỉ là trước khi chìm vào giấc ngủ tôi mệt quá nên không để ý đến tủ sách này.

Tôi vội lắc lắc đầu, chắc là do khoảng thời gian này tôi đã quá mệt nên mới xảy ra hiện tượng này.

Uống miếng nước xong, tôi lại nhớ tới điện thoại, nhanh chóng cầm lấy nhưng vẫn không thấy tin nhắn gì.

Tôi nằm ngửa trên giường mà lại cảm thấy bồn chồn, đã mấy giờ rồi mà vẫn chưa có tin tức gì, không biết Lục

Kính Đình bây giờ ra sao.

Cả đêm còn lại tôi mất ngủ, chỉ cần có tin nhắn trên điện thoại, tôi vội vàng kiểm tra xem có phải là tin nhắn của Lục Kính Đình hay không, nhưng không có tin nhắn nào từ anh.

Cho đến khi bầu trời ngoài cửa sổ bắt đầu sáng dần, tôi lại mơ hồ buồn ngủ, nhưng lúc này đột nhiên có một cuộc gọi đến.

Tôi không còn mong đợi đó là điện thoại Lục Kính Đình nữa, nhưng vẫn liếc nhìn thông báo cuộc gọi, chỉ liếc một cái rồi ngồi dậy nghe máy. “Thế nào rồi!” Tôi hỏi gấp. “Ngày mai anh đến đón em” Giọng Lục Kính Đình không khác thường ngày ngoại trừ tiếng thở hổn hển, nhưng tôi mơ hồ có thể cảm nhận được một sự yếu ớt.

Cũng không biết tại sao khi nghe thấy giọng nói của anh, sống mũi tôi hơi cay cay, tôi vội vàng ngẩng đầu lên, sợ nước mắt sẽ rơi, trong lòng không ngừng tự nhủ, Tân Ái Phương, có khóc cũng phải đợi đến ngày mai, khóc trước mặt Lục Kính Đình.

May mắn thay, chúng tôi đã thắng.

Ngày hôm sau, khi Dương Quốc Hưng gõ cửa gọi tôi dậy, tôi tỉnh dậy trong cơn choáng váng, tôi thậm chí còn không biết mình đã ngủ thiếp đi như thế nào sau khi biết tin.

Tôi mặc quần áo vào, gấp chăn gọn gàng rồi đi ra ngoài, khi bước ra khỏi cửa phòng ngủ, tôi lại có cảm giác giống như khi mới bước vào ngày hôm qua.

Rốt cuộc là có chuyện gì? Kể từ sau khi đến nhà họ Dương, trong đầu tôi bất giác vang lên tiếng khóc xé lòng của một cô bé, giống hệt như tiếng khóc trong giấc mơ đêm qua. Cập nhật nhanh nhất trên Tamlinh247.vn

Lẽ nào, tôi thật sự là Dương Linh mà bọn họ nhắc đến sao?

Nghĩ đến đây, tôi vội thầm lắc đầu, không thể nào, tuyệt đối không thể.

Tôi đi xuống cầu thang, còn chưa bước đến tầng một, tôi đã nhìn thấy Lục Kính Đình. “Kính Đình.” Vừa nhìn thấy anh, tôi sững sờ một lúc, trong lòng vô cùng kích động, liền gọi tên anh.

Lục Kính Đình ngẩng đầu, nhếch môi cười với tôi: “Ái Phương, lại đây.

Lúc này, nước mắt tôi không ngừng tuôn rơi như nước vỡ bờ. “Lại đây! Lục Kính Đình lại lên tiếng khi thấy tôi vẫn đứng yên bất động.

Lúc này, tôi mới chợt nhớ ra, liền lon ton chạy xuống tầng.

Lục Kính Đình kéo tôi vào lòng, lau nước mắt trên mặt tôi, nói nhỏ vào tai tôi: “Anh xin lỗi vì đã làm em lo lắng.

Tôi vội vàng lắc đầu, nhưng nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi, Lục Kính Đình lại thì thầm vào tai tôi: “Tiếp tục diễn với anh một màn kịch nữa.”

Tôi nhất thời không hiểu ý của anh, liền nghe thấy giọng ông Dương văng vẳng bên tai: “Ái Phương, sao con có thể tha thứ cho cậu ta dễ dàng như vậy? Cậu ta còn chưa xin lỗi con! Không được!”

Sau khi nghe ông ấy nói, tôi lại càng hoang mang hơn, chuyện này rốt cuộc là như thế nào? “Ái Phương, tha cho anh đi. Lục Kính Đình đột nhiên quỳ xuống trước mặt tôi: “Từ nay về sau anh sẽ không bao giờ lớn tiếng với em nữa.

Đến lúc đó tôi mới hiểu ý anh bảo diễn kịch là gì.

Ông Dương không biết chuyện xảy ra tối hôm qua, Lục Kính Đình và những người khác đương nhiên cũng không muốn cho ông ấy biết, nên lấy cớ làm tôi tức giận và muốn về nhà mẹ đẻ, nhưng Thanh Hải quá xa, nhưng may có Dương Quốc Hưng đang khuyên can, nên trong lúc tức giận, tôi đã đi theo Dương Quốc Hưng về, Lục Kính Đình đến đây để dỗ dành tôi.

Một cái cớ vụng về như vậy cũng nghĩ ra được, nhưng ông Dương cũng không nhìn ra. “Vậy anh nói xem, sau này còn dám lớn tiếng với em không?” Tôi giả bộ tức giận nói.

Lục Kính Đình không nói gì mà chìa ra một chiếc nhẫn: “Anh không dám nữa, vậy em có đồng ý tha thứ cho anh và gả cho anh một lần nữa không?”

Nhìn thấy chiếc nhẫn, tôi ngây người ra một lúc, anh thật sự đang tìm cớ để giấu ông Dương sao? Tại sao tôi lại cảm thấy...... Anh như đang cầu hôn tôi.

Lại đang trong thể cưỡi lưng cọp, thật khó để tôi không đồng ý. "Em...... Tôi do dự một lúc, và liếc nhìn ông Dương.

Nhấn Mở Bình Luận