Chương 422: Anh đã bị thương rồi
Khi tôi về đến nhà, một mùi hương quen thuộc phà vào mặt tôi khi tôi vừa bước vào cửa, tôi hít sâu một hơi và chỉ cảm thấy vô cùng yên lòng.
Khi nép mình ở trong ghế sô pha, tất cả những cảm giác thân thuộc sắp biến mất sạch sẽ trong những ngày tôi ở trong nhà của Chu Phong cũng đều quay trở lại ngay trong khoảnh khắc này. . Lục Kính Đình ngồi ở bên cạnh tôi, ôm lấy tôi vào lòng rồi đặt một nụ hôn lên môi tôi.
Trong khoảnh khắc ấy, tôi chỉ cảm thấy bầu không khí đều trở nên yên tĩnh trở lại và chỉ còn lại tiếng hô hấp của hai người chúng tôi, hơi thở mang theo hương bạc hà dễ chịu của Lục Kính Đình phà vào mặt tôi khiến cho mặt tôi trở nên đỏ bừng. “Có nhớ anh không?” Anh nhẹ nhàng cắn lấy tại tôi và
Tôi mím môi cười và lắc đầu một cách ngượng ngùng. “Không có à?” Anh nhướng mày lên và nói với giọng nói trêu đùa: “Vậy thì để anh xem rốt cuộc em có nhớ hay không?"
Nói xong, bàn tay của anh liền luồn vào trong quần áo của tôi và xoa đi xoa lại ở trên lưng của tôi, tôi bị kích thích và tấm lưng của mình cũng vô thức căng cứng hẳn lên. nói. “Đừng mà.” Tôi nhỏ tiếng nói và chỉ cảm thấy giọng nói của mình đã mang theo vài tiếng thở gấp. Lục Kính Đình không hề nói lời nào mà chỉ đưa tay lướt qua trước ngực của tôi và nhẹ nhàng nhéo một cái, tôi cũng không nhịn được mà khẽ rên lên một tiếng. Anh cười một cái, bàn tay của anh cũng trượt xuống, Lục Kính Đình biết rõ những nơi nhạy cảm của tôi nhất, chưa được bao lâu thì cơ thể của tôi đã trở nên mềm nhũn. “Có con đấy.” Tôi nhỏ tiếng nói ở bên tại của anh.
Thế nhưng dường như anh không hề nghe thấy tôi mà tiếp tục trêu chọc trái tim của tôi. “Thật sự không được mà.” Tôi sợ rằng nếu như anh cứ tiếp tục thế này thì tôi cũng sẽ không thể chống đỡ được nữa, tôi liền trực tiếp ôm lấy cổ của anh một cách dứt khoát và nói: “Bác sĩ nói rằng em đã có dấu hiệu của nguy cơ sảy thai rất nghiêm trọng rồi.”
Khi nghe thấy tôi nói bốn chữ nguy cơ sảy thai thì cơ thể của Lục Kính Đình khựng lại một cách rõ ràng, anh cũng ngừng việc trêu chọc ở trên người tôi và nói: “Nhưng mà nó đã ngẩng đầu lên rồi thì phải làm sao đây?” “Nhịn đi. Tôi ôm lấy anh và nhẹ nhàng nói ở bên tại anh. “Em đúng là một con yêu tinh nhỏ” Lục Kính Đình cau mày lại rồi mỉm cười, anh vuốt lấy mũi tôi và trở người ôm lấy tôi, nhiệt độ thiêu đốt ở thân dưới cứ như vậy mà luôn chạm vào chân tôi.
Tôi đẩy anh ra rồi lại đánh lên ngực anh một cái, khi tôi vừa định nói gì đó thì nghe thấy tiếng họ khù khụ của anh. “Sao vậy?” Tôi cau chặt mày lại và hỏi. “Không sao, đã muộn đến như vậy rồi, em mau ngủ đi.”
Sau khi Lục Kính Đình họ xong liền xoa đầu tôi và nói, thế nhưng tôi lại cảm thấy giọng nói của anh đã trở nên rất yếu ót.
Tôi lại nhớ đến ngày hôm qua anh và Chu Phong đã... Đừng nói là anh bị thương ở nơi nào mà không nói cho tôi biết đấy.
Tôi quay người lại và vươn tay cởi nút áo sơ mi của anh ra, thế nhưng anh lại bắt lấy tay tôi và nói: “Đừng có lộn xộn, em không sợ làm như vậy thì anh sẽ ăn em luôn à?"
Anh vừa nói xong câu này thì tôi đã nhìn thấy một mảng màu đỏ rực chói mắt thấm qua chiếc áo sơ mi trắng, trông vô cùng đáng sợ ở trước ngực anh. “Đã xảy ra chuyện gì.” Đôi mắt của tôi đỏ ửng ngay lập tức, chắc chắn vết thương này là do ngày hôm qua làm ra. . Lục Kính Đình lại vươn tay ôm lấy gáy tôi và nói: “Không sao, chỉ là vết thương nhỏ mà thôi.”
Đôi mắt của tôi đỏ ửng hẳn lên, giọng nói cũng trở nên run rẩy: “Vết thương nhỏ gì chứ, anh đã đến bệnh viện chưa, có phải anh đã trực tiếp đến đón em vào sáng sớm hôm nay rồi không”
Lúc này tôi mới nhớ lại tất cả mọi chuyện xảy ra vào ngày hôm này, quả thật Lục Kính Đình hơi khác biệt so với ngày thương, giọng nói của anh đã trở nên suy yếu hơn, môi anh cũng trở nên trắng bệch, chỉ là lúc đó tôi không nghĩ rằng sẽ có chuyện gì xảy ra.
Lục Kính Đình không hề nói lời nào mà chỉ xoa đầu tôi. “Mau đến bệnh viện” Nói xong, tôi liền muốn đứng dậy.
Lục Kính Đình lại kéo lấy tôi một cái và nói: “Không sao đầu, anh đã quen với những vết thương này rồi." “Không được. Tôi muốn kéo anh đứng dậy nhưng lại bị anh đè xuống giường. "Em...... Vốn dĩ Lục Kính Đình nhếch môi và đang muốn nói gì đó, thế nhưng tiếng họ dữ dội đã cắt đứt lời nói của anh, một tay anh chống xuống giường và anh bịt miệng họ bằng tay còn lại.
Bàn tay đang chống xuống giường của anh càng ngày càng trở nên yếu đi, tiếng họ cũng ngày càng nhỏ lại, sức nặng đang đè ép ở trên người tôi cũng dần dần trở nên nặng hơn. “Kính Đình, anh tỉnh lại đi.” Tôi trở nên hoảng loạn hẳn lên và tìm điện thoại gọi 120.
Sau khi Lục Kính Đình đi vào phòng cấp cứu, tôi liền cảm thấy lòng như lửa đốt mà ở bên ngoài chờ anh. “Tình trạng ở trong đó như thế nào rồi.” Bác sĩ vừa đi ra thì tôi liền bước lên hỏi. “Vết thương khá nghiêm trọng đấy nhưng mà dấu hiệu sinh tồn rất ổn định, ở trong bệnh viện theo dõi hai ngày là có thể trở về rồi, nhưng mà nhất định phải nghỉ ngơi và dưỡng thương đấy. Bác sĩ tháo khẩu trang xuống và rời đi sau khi nói xong.
Ngay sau đó Lục Kính Đình đã được đẩy ra, anh vẫn còn đang hôn mê, tôi đi theo xe đẩy đến phòng bệnh và cảm thấy vô cùng lo lắng khi nhìn thấy dáng vẻ rơi vào hôn mê của anh.
Tất cả mọi chuyện đều là do tôi.
Tôi ở cạnh anh nguyên một đêm và nằm ở trên giường thiếp đi không biết từ lúc nào, đến khi tôi tỉnh lại thì đã sang sáng sớm ngày hôm sau. “Tỉnh rồi à?” Tôi còn chưa kịp cử động một chút thì đã nghe thấy giọng nói mang theo vài nét khản đặc của Lục Kính Đình. “Anh sao rồi?” Tôi tỉnh táo lại ngay lập tức và vội vàng hỏi.
Lục Kính Đình nhìn thấy dáng vẻ này của tôi liền bật cười khanh khách và nói: “Sao vậy, em lo lắng cho anh đến như vậy à?” “Em..... không có.” Tôi đỏ mặt ngay lập tức khi nghe thấy câu hỏi này của anh.
Ngay sau đó tôi lại nghe thấy tiếng cười khanh khách của Lục Kính Đình vang lên ở bên tai. “Kính Đình, anh sao rồi?” Trong lúc nói chuyện thì Dương Quốc Hưng đã bước vào.
Trên gương mặt của Lục Kính Đình vẫn còn sót lại vài nét cười, anh lắc đầu nói: “Không sao, chỉ là vết đâm của ngày kia mà thôi.” “Sao anh lại bị đâm bị thương chứ, là do tên Chu Phong kia giở trò à?” Dương Quốc Hưng cau mày lại và hỏi một câu.
Lục Kính Đình gật đầu: “Đúng vậy
Tôi đã gần như khôi phục lại toàn bộ vụ việc đã xảy ra từ trong cuộc trò chuyện của bọn họ.
Vốn dĩ Lục Kính Đình và Chu Phong đang đánh tay đôi với nhau thì không ngờ rằng Chu Phong lại đổi ý giữa chừng và gọi một nhóm người đến, nếu như không có Tần Thiên Khải đưa người rời đi thì Lục Kính Đình suýt nữa đã chết ở nơi đó rồi. “Thật con mẹ nó không biết xấu hổ mà.” Dương Quốc Hưng nói xong thì lại đột nhiên che miệng và nhìn về phía tôi: “Bình thường tôi rất ít nói những lời thô tục này.”
Khi nhìn thấy dáng vẻ này của anh ta, dù cho có lo lắng đến mức nào thì tôi cũng không nhịn được mà bật cười lên và xua tay, nếu như không phải anh ta nói ra thì tôi cũng không chú ý rằng anh ta đã nói lời thô tục.
Một lúc lâu sau, Tần Thiên Khải cũng đến đây và còn có Hồng Liên đi theo anh ta.
Không biết vì sao mà Tần Thiên Khải lại ở cùng với Hồng Liên trong hai lần này, chị Vu đâu rồi?
Cách ăn mặc của Hồng Liên cũng trông sạch sẽ và gọn gàng giống như lần trước, tôi không hề cảm nhận được khi gặp mặt cô ta vào lần trước, nhưng mà cách ăn mặc lần này của cô ta lại khiến cho tôi cảm thấy cô ta có vài nét rất giống với chị Vu. “Chào cô Ái Phương. Chắc hẳn Hồng Liên thấy tôi vẫn luôn nhìn vào cô ta nên liền gật đầu với tôi. “Chị Liên” Tôi cũng đáp lại một câu. “Anh cảm thấy như thế nào rồi?” Tần Thiên Khải đơn giản hỏi thăm về tình trạng của Lục Kính Đình. “Vẫn ổn”
Tần Thiên Khải gật đầu rồi, sau khi bàn bạc chuyện gì đó với Lục Kính Đình và Quốc Hưng thì bọn họ mới rời đi.
Tôi mơ hồ nghe thấy bọn họ nói điều gì đó về ông Đinh, dù sao thì khoảng thời gian này không yên bình cho lắm và cũng gây thù với ông Đinh nên việc nhắc đến ông ta cũng không phải kỳ lạ.
Vào lúc rời đi, Hồng Liên lại nhìn vào tôi với đôi mắt sâu thẳm và mang theo ánh mắt khiến tôi cảm thấy khó hiểu.
Tôi và Lục Kính Đình chỉ ngây ngốc ở trong bệnh viện được một ngày thì anh cứ nhất quyết muốn xuất viện, tôi cũng không còn cách nào khác nên chỉ có thể làm theo ý của anh. “Bên ông Đinh như thế nào rồi?” Khi xuất viện thì Lục Kính Đình liền gọi điện thoại cho Dương Quốc Hưng. ТrцуeлАРР.cоm trang web cập nhật *nhanh nhất
Tôi không biết đầu bên kia đã nói những gì mà chỉ nhìn thấy Lục Kính Đình gật đầu.
Sau khi cúp điện thoại, Lục Kính Đình đưa tôi lên xe, tôi nghĩ rằng chúng tôi trở về nhà nhưng lại không nghĩ đến chúng tôi lại đi đến nơi của Dương Quốc Hưng.
Khi đến nhà của Dương Quốc Hưng, Lục Kính Đình liền nói một câu khi vừa vào cửa: “Anh thật sự đã nghĩ kỹ rồi à?" “Ừm, dù sao thì cũng là diễn kịch mà thôi.” Dương Quốc Hưng gật đầu và nhún vai nói: “Không sao cả “Được.” Lục Kính Đình ngừng lại một chút rồi nói: “Vậy thì nên nói như thế nào với ông cụ Dương đây?” “Giấu thì không thể che giấu được, dù sao thì chắc chắn ông ấy sẽ nổi giận sau khi biết được, nhưng mà cứ để cho ông ấy tức giận một khoảng thời gian đi, đợi đến khi kế hoạch thành công thì chắc chắn ông ấy cũng sẽ cảm thấy vui vẻ thôi” “Vậy thì anh muốn gây gổ trước à? Anh không bàn bạc một chút với ông cụ trước sao?”
Dương Quốc Hưng cầm lấy một lon bia và muốn đưa cho Lục Kính Đình nhưng mà lại cất vào khi nhìn thấy tôi. “Không cần bàn bạc, như vậy mới trông chân thật hơn.” Dương Quốc Hưng tự mình mở lon bia và uống vào.
Lục Kính Đình chỉ gật đầu và nói: “Được, nếu anh đã quyết định xong thì ổn, anh đã chọn ngày chưa? Chúng ta làm vào lúc nào?” “Giải quyết nhanh gọn vào đêm mai” Dương Quốc Hưng làm ra động tác dùng dao chém loạn xạ và nói.
Cuộc trò chuyện của bọn họ khiến cho tôi nghe đến cảm thấy đầu óc vô cùng mơ hồ, diễn kịch gì vậy? Hơn nữa còn phải gây gỗ ở trong nhà sao? Vào đêm mai ư?” “Vậy được, tôi sẽ đến vào đêm mại và vừa lúc cũng đến gặp ông Đinh một chút, tôi đã không gặp ông ta nhiều năm đến như vậy rồi, chắc hẳn ông ta sẽ không quên mất vụ việc của năm xưa đâu.”
Dương Quốc Hưng cau mày lại và nói: “Nhưng mà còn vết thương ở trên người anh thì sao?” “Không đáng ngại.
Tôi vẫn luôn cảm thấy vô cùng nghi ngờ từ lúc ra khỏi nhà của Dương Quốc Hưng: “Ngày mai sẽ có hoạt động gì sao?” “Dương Quốc Hưng sắp đính hôn rồi.” Lục Kính Đình hoàn toàn không có ý định giấu giếm tôi mà mở miệng nói. “Đính hôn với Đinh Mộng sao?” Bởi vì khi nãy Lục Kính Đình đã nhắc đến ông Đinh cộng thêm trước đây tôi đã gặp mặt Dương Quốc Hưng và Đinh Mộng, vì vậy tôi liền buột miệng nói ra tên của cô ta. “Đúng vậy.
Sau khi nhận được câu khẳng định của Lục Kính Đình thì tôi cảm thấy vô cùng kinh ngạc ở trong lòng, cho dù là buột miệng nói ra nhưng mà tôi vẫn phủ nhận cô ta ở trong lòng.... Không ngờ rằng.......
Nhưng mà cũng đúng, suy cho cùng tuy Lục Kính Đình có mối thù với ông Đinh nhưng mà không hề liên quan đến Dương Quốc Hưng và Đinh Mộng, bọn họ tự do yêu dương với nhau cũng là chuyện bình thường, có điều, vì sao ông cụ Dương lại tức giận khi Dương Quốc Hưng tìm được bạn gái chứ?
Chẳng phải ông ấy nên vui mừng vì chuyện này sao? Hoặc là nhà họ Đinh đã từng có quá khứ với nhà họ Dương sao? “Nhà họ Đinh và nhà họ Dương có mối thù truyền kiếp.” Dường như Lục Kính Đình nhìn thấy được sự nghi ngờ của tôi nên liền mở miệng nói. “Mối thù truyền kiếp ư?” “Sau này em tự nhiên sẽ được biết về chuyện này” Lục Kính Đình không hề giải thích cho tôi mà trực tiếp nói với tôi một câu.
Tôi ngoan ngoãn gật đầu và cũng không hỏi tiếp nữa.
Bởi vì lúc chúng tôi ra khỏi bệnh viện đã là hoàng hôn rồi, giữa đường còn đi đến nhà của Dương Quốc Hưng nên khi về đến nhà thì trời cũng đã tối.
Khi tôi nhìn đồng hồ thì thấy đã đến mười hai giờ rưỡi rồi, tôi nhìn bản thân ở trong gương, quầng thâm cũng đã xuất hiện rồi.
Ban đêm tôi sợ đụng trúng Lục Kính Đình và cũng sợ anh sẽ không cẩn thận mà làm bậy nên tôi nhất quyết phải chia phòng ngủ với anh, anh cảm thấy bất lực và chỉ có thể buồn bã ôm lấy gối mà đi ra phòng khách.
Tôi nằm ở trên giường và lướt ở vòng bạn bè một chút để xem người nào lại đi du lịch ở đâu rồi, ngay vào lúc mơ mơ màng màng sắp chìm vào giấc ngủ thì tôi lại nghe thấy một loạt tiếng gõ cửa gấp gáp.