Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Truyện: Săn tình (Nhật ký tình nhân) - Tần Ái Phương

Chương 424: Bọn họ là chị em

Đinh Mộng là một người thông minh nên khi nghe thấy những lời này của anh ta, tuy rằng trên gương mặt của cô ta hiện lên vẻ nghi ngờ nhưng mà cô ta cũng không hề nói gì mà chỉ mỉm cười với tôi và nói: “Thưa cô Lục, chào cô “Chào cô.” Tôi gật đầu và đáp lại.

Sau khi vào trong hội trường thì tôi thấy Tần Thiên Khải đã đến rồi, chị Vu đã lâu không gặp cũng đã đến.

Thế nhưng Chu Phong lại không xuất hiện, chắc hẳn là do vụ việc lần trước bị vu oan và hãm hại nên ông Đinh đã xác định là anh ta là cảnh sát nên không phát thiệp mời cho anh ta. “Tân Ái Phương, chị đã lâu rồi không gặp được em đấy. Trong lúc suy nghĩ thì giọng nói của chị Vu truyền đến tại tôi.

Tôi quay đầu lại và mỉm cười với cô ấy: “Chào chị Vu “Nghe nói trong khoảng thời gian này bởi vì chuyện của đường hàng không nên em mới trở về bên cạnh Chu Phong sao?” Chị Vu bước tới và hỏi. “Ừm.” Tôi gật đầu: “Nhưng mà tuyến đường hàng không kia là chuyện nửa thật nửa giả “Ra vậy, là chị đã hiểu nhầm rồi. Chị Vu đơn giản đáp lại một câu, Tần Thiên Khải ở bên kia gọi cô ấy một tiếng nên cô ấy liền vẫy tay với tôi và rời đi.

Tôi ôm lấy cảnh tay của Kinh Đình và nói: “Anh có cảm thấy chị Vu và Hồng Liên hơi giống nhau không?" “Tên thật của Hồng Liên là Vu Hồng Liên.” Lục Kính

Đình nhún vai nói.

Tôi sửng sốt trong chốc lát, bọn họ đều mang họ Vu ư? Chị em à?

Thảo nào tôi lại cảm thấy hai người bọn họ giống nhau, hơn nữa khí chất của bọn họ cũng tương đồng với nhau. “Tại sao hai lần trước em đều nhìn thấy Hồng Liên ở cùng với Tần Thiên Khải vậy? Hơn nữa bọn họ hầu như không xuất hiện ở cùng một nơi?” Tôi vội vàng hỏi tiếp. “Hai ngày trước chợ đen của chị Vu xảy ra vấn đề nên cô ấy phải đi giải quyết và không có thời gian.” Lục Kính Đình nhưởng mày nói: “Về phần những chuyện về sau thì em đã nghĩ nhiều rồi, Tần Thiên Khải chỉ là cần một người con gái đi theo bên cạnh mà thôi.” “Thì ra là vậy?” Tôi gật đầu và đáp lại.

Lục Kính Đình không nói thêm lời nào nữa mà chỉ ôm chặt bả vai của tôi và đưa tôi đi đến giữa hội trường.

Trên đường đi có rất nhiều người muốn nịnh bợ Lục Kính Đình mà bước tới nâng ly với anh, thế nhưng từng người một đều bị anh ngó lơ

Tôi đi theo bên cạnh anh và nhìn xung quanh, cuối cùng tôi đặt ánh mắt của mình lên người của ông Đinh, ngày hôm nay nét mặt của ông Đinh trông rất hồng hào, bà Đinh cũng vô cùng vui vẻ, chắc hẳn bọn họ vô cùng hài lòng với đứa con rể Dương Quốc Hưng này.

Có điều tôi không thể hiểu rằng nhà họ Đinh này cũng được xem như là một đồng họ lớn và chắc chắn xứng vài xứng về với nhà họ Dương, thế nhưng vì sao ông cụ Dương lại bởi vì chuyện Dương Quốc Hưng mà tức giận đến mức muốn cắt đứt quan hệ với Dương Quốc Hưng

Hơn nữa, ngày hôm nay tôi không nhìn thấy bóng hình của Kiều Lan, làm trước Kiều Lam đã trở nên hỗn xược trong buổi tiệc sinh nhật lần này không biết có phải là do Lục Kinh Đình đã đến hay không.

Tình cờ ông cụ Triệu dẫn Tôn Ly đến gặp mặt bọn họ, tôi không thể nghe thấy bọn họ đã nói những gì.

Lục Kinh Đình nhìn thấy ông cụ Triệu liên lấy một ly sâm panh từ trong tay của người phục vụ và đưa tôi đi về phía bọn họ.

Trước đây tuy rằng tôi không hề gặp mặt ông cụ Triệu nhưng mà trong lòng tôi vẫn không khỏi cảm thấy rụt rè khi nghĩ đến việc ông cụ Triệu là bố Triệu Mộng Tuyết “Cục trưởng Triệu." Lục Kinh Đình cong môi dưới lên và nói với ông cụ Triệu trước và nàng ly với ông ta với ảnh mắt mang theo vài nét trêu chọc.

Tôi làm theo bản năng của người phụ nữ mà nhìn về phía Tôn Ly ở bên cạnh ông ta, tôi chỉ thấy cô ta nhìn vào Lục Kinh Đình một cái rồi nhanh chóng thu ánh mắt lại, khỏe miệng khẽ cong lên cũng nhanh chóng rũ xuống ngay lập tức, trong ánh mắt của cô ta còn mang theo vài nét hoảng loạn nhưng cô ta vẫn giữ sự bình tĩnh ở trên gương mặt của mình.

Nếu như không có chuyện gì bất ngờ thì đây chính là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt sau khi Lục Kính Đình phá hủy nhà họ Tôn.

Thật ra nếu nghĩ lại thì chắc chắn Tôn Ly cảm thấy rất khó chịu ở trong lòng, dù sao thì cô ta cũng thích Lục Kinh Đình đến như vậy nhưng lại bị Lục Kính Đình lấy hết tất cả mọi thứ.

Giống như tôi vào trước đây vậy, tuy rằng lúc đó Lục Kính Đình chỉ diễn kịch cho tôi xem nhưng mà tôi lại hoàn toàn rơi vào sự mù tịt, chắc chắn sự tuyệt vọng ở trong lòng sẽ không ít hơn Tôn Lý. Thế nhưng những người đáng thương chắc chắn sẽ có những điều đáng trách.

Ông cụ Triệu quay người nhìn vào Lục Kính Đình một cái và cụng ly với anh, ông ta nhấp một ngụm rượu và nói: “Cậu ba Lục.”

Ánh mắt của Lục Kính Đình như có như không mà liếc về phía Tôn Ly rồi cuối cùng dán chặt vào gương mặt của ông cụ Triệu: “Đã lâu không gặp Cục trưởng Triệu rồi, nhìn ông trông ngày càng có sức sống đấy”

Ngay cả tên ngốc cũng biết câu nói này của anh là đang trêu chọc ông cụ Triệu, tuổi tác đã lớn như vậy rồi mà còn tìm một người tình nhỏ hơn cả con gái của chính mình. “Lời nói này của cậu ba Lục có ý đồ gì khác sao?” Ông cụ Triệu hậm hừ một cách lạnh lùng, trên gương mặt của ông ta còn nở ra một nụ cười giả tạo. “Tôi không dám làm chuyện này, tôi chỉ cảm thấy sở thích yêu thích những thứ người khác bỏ lại khá độc đáo mà thôi. Sau đó Lục Kính Đình lại thì thầm điều gì đó ở bên tại của ông cụ Triệu nhưng tôi không thể nghe thấy.

Ông cụ Triệu vừa nghe thấy những lời nói của Lục Kinh Đình thì vẻ mặt trở nên tối sầm ngay lập tức, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng hơn so với khi nãy: “Cậu ba Lục, cậu cũng thật ác đấy

Nói xong, ông ta liền lạnh lùng hừ một tiếng và quay người đưa Tôn Ly rời đi.

Khi Tôn Ly rời đi còn quay đầu mà nhìn tôi một cái.

Tôi đã đứng ôm bụng lâu đến như vậy nên cảm thấy hơi mệt, Lục Kính Đình liền đưa tôi đến khu vực nghỉ ngơi. “Em mệt không?” Bàn tay của Lục Kính Đình đỡ lấy eo tôi và nhẹ nhàng xoa bóp.

Tôi lắc đầu và nói: “Em vẫn ổn “Vất vả cho em rồi.

Giọng nói của Lục Kính Đình vừa dứt thì Dương Quốc Hưng liền đi về phía chúng tôi, anh ta cầm lấy một ly sâm panh, Lục Kính Đình cũng cầm một ly rượu từ trên bàn lên và cụng ly với anh. “Sao vậy?” Lục Kính Đình nhấp một ngụm rượu và nói.

Giọng nói của anh không lớn nên những người khác không thể nghe thấy ngoại trừ tôi, hơn nữa nếu như không nghe thấy nội dung trò chuyện của bọn họ thì chắc chắn bọn họ sẽ nghĩ rằng Lục Kính Đình đang chúc mừng Dương Quốc Hưng.

Trên gương mặt của Dương Quốc Hưng nở ra một nụ cười nhưng giọng nói lại mang theo vài tia lo lắng: “Mọi chuyện không ổn lắm, ngày hôm nay ông Đinh nói rằng ông ta bị bệnh uốn ván và không thể đụng vào rượu nên không thể say rượu được, hơn nữa còn có bà Đinh ở nơi đó." “Ngày hôm nay chỉ là thăm dò một chút thôi, dù sao thì hai người đã đính hôn nên việc muốn biết điều gì cũng trở nên dễ dàng. Lục Kính Đình đáp lại.

Dương Quốc Hưng gật đầu và nói: “Xem ra chuyện này không thể làm gấp được, không biết ông già có bị tôi chọc giận đến tức chết hay không?”

Nói xong, anh ta lại cụng ly với Lục Kính Đình, nụ cười ở trên gương mặt cũng trở nên ngày càng rạng rỡ hơn: “Cảm ơn anh em, tôi cũng chúc anh và chị dâu mãi mãi bên nhau.” “Cảm ơn.” Lục Kính Đình mỉm cười nói.

Tất cả những hành động của bọn họ đều được làm một cách suôn sẻ, nếu như tôi không thể nghe cuộc trò chuyện của bọn họ thì e rằng cũng sẽ nghĩ rằng bọn họ chỉ là những người anh em đang chúc mừng lẫn nhau mà thôi. Cập nhật nhanh nhất trên Tamlinh247.vn

Thế nhưng tôi còn chưa kịp ngồi xuống thì đã nhìn thấy một bóng người quen thuộc, đặc biệt là chiếc nón màu đen đặc biệt chói mắt kia, hình như là Bò Cạp.

Nhưng mà tại sao Bò Cạp lại ở nơi của ông cụ Triệu chứ?

Tôi nghiêng đầu và muốn xác định xem rốt cuộc bóng người kia có phải là anh ta hay không, nhưng mà trùng hợp lại có một nhân viên phục vụ đẩy chiếc bánh gato cao đến mấy tầng đến và trực tiếp chặn lại bóng người của anh ta.

Đến khi chiếc bánh được đẩy ra và tôi muốn nhìn lại một nữa thì bóng người kia đã biến mất rồi. “Em nghỉ ngơi ở nơi này một chút.” Giọng nói của Lục Kính Đình kéo tôi từ trong mở suy nghĩ ra, anh xoa đầu của tôi rồi cầm ly rượu và đi về phía ông Đinh.

Tần Thiên Khải ngồi ở ghế sô pha cách đó không xa nhìn thấy Lục Kính Đình bước tới thì cũng đưa chị Vu đang theo sát anh ta đi tới.

Bộ quần áo dự tiệc của tôi không có túi, túi xách lại quá nhỏ nên không có mang theo điện thoại, Lục Kính Đình cũng không ở bên cạnh nên tôi chỉ có thể ngồi ở trên ghế sô pha và nhìn xung quanh một cách vô cùng chán chường.

Khi nhìn về phía cửa thì tôi lại nhìn thấy bóng người vô cùng giống với Bò Cạp một lần nữa.

Lần này tôi sợ rằng sẽ bỏ lỡ nên liền trực tiếp đứng dậy và đi theo bóng người kia ra phía cửa. Thế nhưng tôi lại không ngờ rằng khi đi đến hành lang thì đụng phải Tôn Ly.

Vốn dĩ tôi không muốn nói chuyện với cô ta vì tôi chỉ cảm thấy những lời nói kia vừa không có ích mà lại phải phí sức để cãi cọ với nhau.

Đáng tiếc Tôn Ly lại không nghĩ như vậy, dường như cô ta cứ muốn gây chuyện với tôi nên liền trực tiếp mở miệng nói: “Vòng tay ở trên tay của cô từ đầu ra vậy, sao lại là vòng tay của tôi, cô trộm à?”

Tôi nhìn xuống ánh mắt của cô ta, lúc này tôi mới phản ứng trở lại khi nhìn thấy vòng tay ở trên tay mình.

Tôi lấy được vòng tay này từ trên bàn ở trong nhà của Chu Phong vào lúc trước, khi nãy lúc ra cửa liền tùy tiện cầm lấy vòng tay này rồi ra khỏi cửa, không ngờ rằng lại lấy phải chiếc này.

Thảo nào khi nãy cô ta cứ luôn nhìn chằm chằm vào tôi, tôi còn cảm thấy kỳ lạ, thì ra là vì vòng tay này.

Thế nhưng Tôn Ly nói rằng đây là vòng tay của cô ta, vì sao vòng tay của cô ta lại ở trong nhà của Chu Phong chứ.

Vả lại nếu như vòng tay này là vật của cô ta thì chắc hẳn những loại mỹ phẩm của phụ nữ ở trong nhà Chu Phong cũng thuộc về cô ta rồi, tôi lại nghĩ đến chuyện bây giờ cô ta đang ở cùng với ông cụ Triệu và Chu Phong lại được xem là con rể của ông cụ Triệu.....

Khi tôi nghĩ đến điều này liền khẽ cau mày lại, không biết có phải suy nghĩ của tôi đã quá u ám rồi hay không, nhưng tôi lại nghĩ rằng dường như sau khi nhà họ Tôn phá sản thì Tòn Ly đã trở thành tình nhân của chủ Phong trong bước đường cùng, Chủ Phong lại vì thế lực của nhà họ Triệu mà tặng cô ta cho ông cụ Triệu. “Đây là vật của cô à?" Tôi hỏi lại một lần nữa và nhường mày nói: "Vật này là do Chu Phong tặng tôi đấy Thật ra không phải do Chu Phong tặng mà là do tôi trộm đi, tôi chỉ muốn lừa có ta một chút mà thôi. “Cái gì? Chu Phong lại dám đưa món đồ của tôi cho cô à?" Tôn Ly vừa nói xong liền nhận ra mình đã lỡ lời và nhanh chóng nói lại: “Vậy thì có lẽ tôi nhìn nhầm rồi, đây không phải là vòng tay của tôi. “Vậy sao?" Tôi cong môi là và nói: "Không phải là cô đánh rơi ở nhà Chu Phong sao? Cô và Chu Phong có mối quan hệ gì vậy?" “Tôi đã nói là tôi nhìn nhầm rồi, tôi còn có việc nên không có thời gian để trò chuyện với cô đâu.

Nhấn Mở Bình Luận