Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Truyện: Săn tình (Nhật ký tình nhân) - Tần Ái Phương

"Linh con không biết mẹ sao?" Sau đó bà ấy không đợi tôi nói chuyện tiếp thì đi đến.

Tôi không biết nên nói cái gì, chỉ cảm thấy xấu hổ, tiếng khóc của An Hào càng lúc càng lớn, tôi chỉ có thể nhìn bà Dương ngượng ngùng cười cười, nhanh chóng dỗ đứa bé.

Nhưng tôi càng dỗ, nó càng khóc lớn hơn, hoàn toàn không nể mặt tôi.

Ngay trước mặt bà Dương tôi có chút khẩn trương, càng trở nên luống cuống tay chân, lại không nghĩ tới bà ấy cất bước đi tới, nhận lấy An Hào từ trong ngực tôi.

Tôi không chắc bà ấy định làm gì, đây là bà ấy đang muốn giúp tôi dỗ đứa trẻ sao? "Có cồn không?" Bà ấy ôm lên rồi hỏi tôi.

Tôi mau chóng đưa cồn cho bà ấy, chỉ thấy bà ấy mở ra rồi đặt trên mặt đất, bởi vì là đất mềm, nên rất nhanh cồn đã bay hơi, toàn bộ trong phòng tràn ngập mùi cồn.

Mà An Hào cứ nằm trong ngực bà ấy như vậy, ngửi thấy mùi cồn, chỉ chốc lát sau đã không còn lộn xộn, mà trừng mắt hai mắt to tròn trịa, nhìn vào Bà Dương, miệng nhỏ giống như là đang cười. "Nó không khóc nữa." Tôi hiếu kỳ nói, đùa An Hào một chút. "Đứa nhỏ là như vậy, mùi rượu có thể làm cảm xúc của đứa trẻ bình tĩnh hơn, hơn nữa cứ lắc lư có quy luật, tất nhiên là sẽ không khóc" Bà Dương nhìn vào An Hào, mỉm cười: "Dáng dấp của thằng bé so với con khi còn bé, giống nhau như đúc." "Thật sao?" Nghe bà ấy nói vậy, tôi nhịn không được hỏi một câu: "Khi còn bé tôi cũng xấu như vậy sao?"

Nói thật, mặc dù tôi cảm thấy An Hào đáng yêu, nhưng tôi lại không cảm thấy thằng bé đẹp mắt chút nào, thậm chỉ cảm thấy phải là lúc ấy ôm vào lòng, dúm đó như con khỉ nhỏ, một chút cũng không di truyền của tôi và Lục Kính Đình. "Khi còn bé đều như vậy, còn chưa có nảy nở đâu, lớn lên sẽ đẹp hơn, con nhìn đôi mắt này còn có cái mũi nhỏ rất dễ nhìn." Bà Dương đùa An Hào một chút, rồi đưa thẳng bé cho tôi ôm.

Không biết ông Dương cũng tới từ lúc nào, đứng ở cửa nhìn tôi cùng Bà Dương nói chuyện.

Tôi đón lấy An Hào, ôm vào trong ngực đùa trong chốc lát, nhìn loáng thoáng giống như là đứa nhỏ muốn ngủ, rồi đưa nó cho Quyên Mai.

Quyên Mai ôm lấy An Hào đi vào phòng trẻ con, trong lúc nhất thời, trong phòng bệnh chỉ còn lại có ba người chúng tôi, vừa xong bởi vì có An Hào mà làm dịu đi, bầu không khí lại lần nữa lúng túng. "Linh, thật sự con không nhớ mẹ sao?" Vẫn là bà Dương lên tiếng trước phá vỡ yên lặng.

Tôi lắc đầu, xin lỗi cười cười, đã nhiều năm như vậy, coi như tôi có ở cùng bà ấy cùng nhau sinh hoạt đến năm tuổi, nhưng tôi cũng không nhớ rõ, đối với mấy chuyện xảy ra trước năm tuổi một chút ấn tượng cũng không có. "Có lẽ thể, cũng đã nhiều năm như vậy, thật ra cũng là mẹ không tốt, nhiều năm như vậy, đều không hoàn thành chức trách của người mẹ với con." Bà Dương mím môi một cái, vẻ mặt lộ ra sự thất vọng tột cùng.

Tôi cùng với bà Dương bọn họ trao đổi một hồi, bà ấy nói với tôi rất nhiều chuyện khi còn bé của tôi, tôi nghe xong có chút thất thần, lại bị một cuộc điện thoại của ông Dương làm hấp dẫn lực chú ý.

Ông ấy định đi ra ngoài nhận cuộc điện thoại đó, nhưng mà bà Dương không để cho ông ấy đi, nên ông ấy cũng chỉ có thể ngồi ở trên ghế salon nghe máy.

Đầu bên kia điện thoại cụ thể nói cái gì tôi nghe không rõ, chỉ có thể loáng thoáng nghe được hai chữ Dương Quốc Hưng và bệnh viện này thôi.

Tôi nhịn không được nhíu mày, lần trước lúc nghe thấy Lục Kính Đình hỏi ông Dương về Dương Quốc Hưng thế nào, lần này lại nghe được tên của anh ta cùng với hai chữ bệnh viện, lòng tôi càng ngày càng không thể buông xuống được, đến cùng là anh ta thế nào rồi?

Chúng tôi lại trao đổi một hồi, sắc trời cũng đã muộn, lúc này bà Dương mới đứng lên về nhà.

Sau khi đưa tiễn bọn họ về xong, tôi liền gọi điện thoại cho Bốn, bảo anh ta đi thăm dò một chút xem Dương Quốc Hưng đến cùng đã xảy ra chuyện gì.

Một đêm, Lục Kính Đình cũng chưa về nhà, mãi cho đến ngày thứ hai, lúc tôi chuẩn bị xuất viện, anh mới mang bộ mặt mỏi mệt tới đón tôi.

Mặc dù biết anh phải đi bến cảng bận bịu chuyện hàng hóa, nhưng tôi luôn cảm giác là anh đi cùng với người phụ nữ đó, trong lòng có một chút vướng mắc, cuối cùng cũng không giải được.

Quyền Mai đã sớm thu dọn đồ đạc trong bệnh viện, cùng thằng Đen trở về trước, nói là trong nhà còn phải thu dọn một chút mới có thể cho trẻ con mới sinh ở được.

Lục Kính Đình dùng một tay ôm rổ của An Hào, một tay nắm cả bờ vai của tôi, tôi ở trong ngực anh có chút không được tự nhiên, thế nhưng cũng không tránh ra.

Anh lên xe trước, bởi vì tôi phải chăm sóc An Hào cho nên ngồi ở chỗ ngồi phía sau, cũng may trên đường đi An Hào đều rất yên tĩnh, không có giày vò tôi.

Tôi nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, chỉ cảm thấy đường về nhà càng ngày càng lạ lẫm, tôi nhíu mày, là bởi vì ở trong bệnh viện ở quá lâu, mới có thể cảm thấy lạ lẫm ư.

Nhưng mà, vẻn vẹn hai phút, tôi đã phủ định ý nghĩ của mình, con đường này, đúng là tôi chưa từng tới. "Chúng ta đang đi đâu sao?"

Lục Kính Đình nhíu mày, giống như là bởi vì sự ngu ngơ của tôi mà anh cong môi: "Dẫn em về nhà."

Tôi sửng sốt một chút: "Cái này..."

Lời còn chưa nói hết, Lục Kính Đình đã lại nói tiếp: "Dẫn em đi tới nhà mới." "Nhà mới sao?" Tôi không chắc chắn hỏi ngược lại một câu: "Căn nhà trước có sao đâu, vì sao mà đột nhiên dọn nhà?"

Lục Kính Đình không nói gì, mà chỉ dùng một loại ánh mắt giống như cười mà không phải cười nhìn tôi qua kính.

Tôi bị anh nhìn chằm chằm đến mức run rẩy, cũng không có hỏi lại.

Sau khi tới nơi, tôi ôm An Hào xuống xe, Lục Kính Đình xuống trước tôi một bước đứng ở trước cửa xe, nhận lấy đứa nhỏ từ trong tay tôi, năm cả tôi xuống xe.

Tôi quan sát nhà mới một chút, là một khu biệt thự có vườn hoa, vừa có cảm giác ấm áp vừa thoải mái, trong sân có một cây ngô đồng lớn, dưới cây còn có một cái nôi. Với lại, vừa rồi trên đường tới đây có thể thấy được, hẳn là rất vắng vẻ, nhưng mà người ở thưa thớt, tôi cũng thích.

Dù sao hiện tại đi ra ngoài đều phải lấy xe thay đi bộ, cũng không sợ cách nội thành xa, chỉ cần yên tĩnh là tốt rồi.

An Hào được Quyên Mai ôm đi tới phòng ngủ chuẩn bị riêng, tôi đứng ở cạnh cửa sổ trên tầng hai nhìn vào xanh xanh đỏ đỏ trong vường hoa, hẳn là người làm vườn chuyên môn đã cắt chỉnh rồi, nhìn cảnh đẹp mà cảm thấy vui.

Tôi đang hưởng thụ sự thanh thản khó có được của một người làm mẹ, Lục Kính Đình không biết khi nào thì đi đến phía sau của tôi, làm cho tôi giật cả mình. "Đang nhìn gì vậy?" Bố của đứa nhỏ vùi đầu ở trên cổ của tôi, híp mắt hỏi tôi.

Không hiểu sao lại có chút không được tự nhiên, lưng khựng lại một chút: "Hoa kia thật đẹp." "Mang đến nơi này.." Lục Kính Đình nói được phân nửa, chuông điện thoại di động như đâm vào tai vang lên, anh buông tay đang ôm sau lưng tôi ra, đi nhận điện thoại. "Tôi đến ngay." Đầu bên kia điện thoại không biết nói cái gì, chỉ thấy anh nhíu mày, cúp điện thoại rồi đi ra cửa.

Tôi nhìn theo bóng lưng của anh, anh vội vã như vậy, có thể là bến cảng đã xảy ra chuyện gì.

Lúc chiều, tôi đột nhiên nhận được một cú điện thoại, rất rõ ràng có thể nghe ra bên kia đã dùng công cụ thay đổi giọng nói, bảo tôi lúc tám giờ tối, hãy đi đến hội trường Kim Minh.

Tôi cảm thấy rất ngờ vực, nơi đó bình thường đều dùng để tổ chức các buổi tiệc địa phương, bảo cho tôi đi tới đó làm gì, huống chi tôi còn không biết đầu bên kia điện thoại người là ai, nếu như đó là người chuyên gạt tôi như trước đây.

Nghĩ tới đây, tôi trực tiếp từ chối anh ta. "Tin tức tôi đã nói cho cô biết, về phần tới hay không thì chính là chuyện của cô." Đầu bên kia điện thoại giống như bật cười một tiếng: "Tóm lại, đêm nay cô đi tới đó, nhất định sẽ có phát hiện lớn, Lục Kính Đình đấy." Ủng h*ộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Tamlinh247.vn

Nói xong câu đó, bên kia liền dập máy, lúc đầu tôi cũng không muốn đi, thế nhưng mà nhắc đến ba chữ Lục Kính Đình này đã thành công khơi gợi lên lòng hiếu kỳ của tôi.

Liên quan tới Lục Kính Đình thì có phát hiện gì quan trọng chứ? Không biết vì cái gì, tôi không hiểu sao cứ nghĩ đến người phụ nữ trong tấm ảnh kia, có liên quan gì tới cô ta chứ?

Tôi cứ như vậy xoắn xuýt đến tận trưa, lúc tối, vẫn không thể nào ngăn chặn được sự hiếu kỳ trong lòng, mặc một chiếc áo khoác màu đen, rồi đi ra cửa.

Tôi gọi một chiếc taxi, đi tới hội trường Kim Minh.

Trên đường sẽ đi ngang qua nhà cũ của tôi và Lục Kính Đình, tôi theo bản năng nhìn thoáng qua trong nhà, bên trong thế mà vẫn sáng đèn.

Tôi nhíu mày, bảo lái xe dừng xe, vừa mới chuẩn bị xuống xe đi xem xảy ra chuyện gì, chỉ thấy một người phụ nữ từ trong nhà đi ra.

Tôi cau mày, ngẩng đầu đi gặp cô ta, ngay khoảnh khắc nhìn rõ mặt của cô ta, tôi sững sờ ngay tại chỗ.

Cô ta chính là người phụ nữ ở trên tấm ảnh kia.

Trong một nháy mắt, tôi chỉ cảm thấy bên tai vang lên một tiếng, đầu óc trống rỗng, nhiệt độ trên người như giảm xuống, kéo theo trở nên lạnh buốt, tôi giống như là đặt mình vào băng hàn, bị đông lạnh run lẩy bẩy.

Vì cái gì, tại sao cô ta lại ở chỗ này? Hơn nữa tôi lại vừa mới dọn nhà.

Lục Kính Đình rốt cuộc là tại sao lại làm như thế, anh là đang ám chỉ tôi, người mà anh yêu thực sự đã trở về, muốn để tôi nhường lại vị trí của mình cho cô ta, nhưng tôi đã sinh con của anh, lại không thể không nuôi tôi được nữa? "Thưa cô, hiện tại có thể đi chưa?" Giọng nói của lái xe như chạm vào màng nhĩ của tôi, đánh gãy suy nghĩ của tôi, lúc này tôi mới kịp phản ứng. "Đi, đi thôi." Đầu óc của tôi vẫn có chút choáng váng như cũ, ánh mắt đờ đẫn nhìn thấy người phụ nữ kia lên một chiếc xe, chỉ cảm thấy tất cả chuyện này đều không chân thực.

Tôi phải ngồi rất lâu mới thoát được cảm giác lâng lâng, muốn nhìn một chút trong điện thoại nói liên quan tới Lục Kính Đình rốt cuộc là chuyện quan trọng gì, lại không nghĩ tới, không nhìn còn đỡ, xem rồi thì tôi khó có thể lấy lại tinh thần.

Vẫn là chiếc xe ở trước cửa nhà kia, nó đang ung dung đứng ở phía trước hội trường Kim Minh, nhưng mà lần này xuống xe không phải là người phụ nữ kia, mà là Lục Kính Đình.

Chỉ thấy anh mặc một bộ tây trang lịch sự, đi đến vị trí người phụ nữ kia ngồi, rồi mở cửa xe ra cho cô ta.

Người phụ nữ kia xuống xe, thẹn thùng cười cười với anh, đi theo vịn trên cánh tay anh, cùng anh tiến vào trong hội trường. Thấy cảnh này, cơ thể của tôi không nhịn được run lên, đôi mắt lại càng chát, ẩn ẩn có cảm giác muốn rơi lệ. Đây rốt cuộc là sao vậy, làm sao lúc tôi sinh đứa bé, tất cả đều thay đổi.

Lục Kính Đình không cho tôi về căn nhà lúc trước, tham gia tiệc mang theo người khác cũng không phải tôi, đến ngay cả nụ cười trên bức ảnh ngày đó, tôi cũng chưa từng thấy qua.

Đại não không thể khống chế được mà nghĩ đến mẩu tin tôi nhìn thấy ngày ấy, Lục Kính Đình thậm chí còn không muốn giải thích, đại khái chính là chấp nhận rồi đi.

Giờ phút này, tôi chỉ cảm thấy cả bầu trời đều sập xuống, loại cảm giác này trước nay chưa từng có, tôi cũng không có cách nào hình dung, ngay khi nước mắt sắp rơi xuống, tôi bực mình ra sức dùng tay áo lau khô nước mắt.

Tôi tự giễu cười cười, Lục Kính Đình cũng không phải lần đầu tiên lừa gạt tôi, tính tình của anh cũng thế, chơi chán tôi thì muốn thay mới, đây là chuyện rất bình thường, tôi hẳn là nên hiểu rõ.

Nhấn Mở Bình Luận