Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Truyện: Săn tình (Nhật ký tình nhân) - Tần Ái Phương

Chương 444: Quanh co

Lục Kính Đình bảo tôi chờ ở đấy, rồi rời đi cùng Tần Thiên Khải.

Thông thường họ đều bận đi chuyển hàng, lần đầu tôi thấy đích thân đưa người đi chặn hàng.

Tôi ngồi ở trong xe, đúng lúc nhìn thấy đường đi sau cửa vào, bóng dáng của Lục Kính Đình và Tần Thiên Khải dần thu nhỏ, cuối cùng biến mất sau cửa.

Vốn tôi tưởng rằng sẽ trộm long tráo phượng yên tĩnh như vậy, lại không ngờ họ còn còn chưa tiếp xúc được với hàng, liền nghe tiếng còi xe cảnh sát.

Mấy chiếc xe cảnh sát trực tiếp vây Lục Kính Đình và Tần Thiên Khải bọn họ, tôi theo bản năng muốn mở cửa đi ra ngoài, nhưng trong nháy mắt ra cửa, lý trí của tôi kiềm bản thân lại, tôi nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi cho Dương Quốc Hưng.

So với việc ra ngoài gây thêm phiền phức, chẳng bằng giúp bọn họ gọi người tới đây.

Nhưng mà tiếng tít tít vang lên thật lâu, vẫn không có dấu hiệu kết nối, tôi mới phản ứng lại, Dương Quốc Hưng đã trở về châu Úc rồi.

Tôi lật tung danh bạ, cuối cùng bấm điện thoại của anh ta, bên kia vừa kết nối, vừa alo một cái, tôi cảm nhận được một va chạm mãnh liệt, điện thoại di động lập tức bị rơi trong xe.

Có người đụng xe của chúng tôi, đây là phản ứng đầu tiên của tôi, ngay sau đó tôi liền quỳ xuống, muốn đi tìm điện thoại di động.

Đáng tiếc tôi còn chưa sờ được tới điện thoại di động, xe lại chấn động kịch liệt lần nữa, thân thể của tôi không khống chế được đổ về phía trước, điện thoại di động lại bị rơi trong xe lần nữa. "Rốt cuộc làm sao vậy, nói đi." Bên kia điện thoại cũng truyền tới giọng của Đinh Thành, rất nhỏ, tôi nghe không rõ lắm, nhưng có thể mơ hồ phân biệt ra anh ta đang nói gì. "Cứu mạng!" Trong lúc hoàn toàn không biết điện thoại đang ở đâu, tôi ở trong xe lớn tiếng hô lên, muốn để bên kia nghe thấy.

Ngay sau đó, xe bị va chạm lần thứ ba, còn mạnh hơn hai lần trước, còn là ở ngay bên cạnh, cả thân thể của tôi đụng lên cửa sổ, đau đến nỗi tôi run rẩy một hồi.

Tôi còn chưa hồi phục tinh thần, cửa xe đã bị đụng vỡ, hai người không chút lưu tình cứng rắn lôi tôi ra từ trong xe.

Tôi trực tiếp tế quỳ trên mặt đất, một tay bị họ lỗi, một tay bám chặt vào cửa xe. "Buông tay! Nếu không tôi sẽ chặt tay cô!" Một người trong đó hung ác quay đầu, giựt tay tôi xuống.

Sức lực của tôi đương nhiên không thể lớn hơn gã, dưới sự lôi kéo của gã, tôi liền không chịu được mà buông lỏng tay.

Bọn họ trực tiếp kéo lấy tôi, đi về phía cửa sân bay.

Dọc theo đường đi cho dù tôi giãy giụa thế nào cũng không thoát khỏi tay của họ, trái lại còn bị túm chặt hơn, cuối cùng tôi loạng choạng đứng lên, nhưng tốc độ bọn họ quá nhanh, tôi làm sao cũng không theo kịp bước chân của họ, lại ngã xuống đất lần nữa. "Bây giờ tôi là người trong lòng cậu ba Lục! Mấy người đối xử với tôi như vậy, lỡ như tôi bị thương, cậu ba Lục sẽ bỏ qua cho các người sao?" Tôi không còn cách nào, chỉ có thể rống lên với họ, muốn bị thương ít chút. Hai tay hai chân không theo sự điều khiển của tôi, mắt thấy quần áo sắp bị mài rách, sắp ma sát tới thịt, tôi lại hỗ lên một tiếng. "Không cần biết mấy người là ai, thế lực của cậu ba Lục mấy người cũng không thể nào không biết rõ, cho dù hiện tại cấp trên của mấy người tới đây ngăn lại, cậu ba có xảy ra chuyện hay không tôi nghĩ trong lòng mấy người chắc chắn có cân nhắc! Chờ qua cuộc điều tra này, mấy người cũng phải suy nghĩ cho tương lai một chút!" Suy nghĩ của tôi có chút hỗn loạn, nói năng cũng lộn xộn.

Tôi nói xong, hai tên tay chân liếc nhau một cái, dừng bước một chút, dường như đang suy nghĩ lời của tôi, bọn họ hơi buông tay tôi ra, tôi hơi sửng sốt, còn chưa hồi phục tinh thần đã bị họ đỡ lấy tay.

Đỡ cánh tay cũng ổn, ít nhất sẽ không bị tổn thương.

Tôi cứ như vậy bị kéo tới sau cửa sân bay, sau đó bị một miếng vải đen che mắt, một đôi tay kéo tôi một cái, tôi ngã vào một vòng tay ấm áp.

Trên người người đó tản ra mùi thơm dễ ngửi, vừa ngửi tôi liền biết là ai, Chu Phong.

Lục Kính Đình bọn họ chặn hàng nhà họ Triệu, Chu Phong là con rể mà nhà họ Triệu đắc ý, còn là cục trưởng cục cảnh sát, ông cụ Triệu không tiện đứng ra, đương nhiên muốn Chu Phong tới làm việc này thay cho ông ta.

Tôi lột miếng vải đen trên mắt, trực tiếp đối mặt với con người đen nhánh của anh ta. "Anh muốn làm gì?" Tôi phản xạ có điều kiện mà hỏi.

Chu Phong không nói gì, chỉ là nhếch môi, nhìn về một hướng, tôi nhìn theo ánh mắt của anh ta, là một cái cửa sổ lớn, phía dưới cửa sổ là Lục Kính Đình và Tần Thiên Khải bọn họ.

Tôi không tự chủ đi về phía trước một bước, dựa vào cửa sổ nhìn xuống, chỉ thấy Lục Kính Đình và Tần Thiên Khải bọn họ bị người của Chu Phong bao quanh.

Lòng của tôi căng thẳng, tay đặt trên cửa sổ không nhịn được mà siết lại. "Lo lắng cho anh ta?" Giọng của Chu Phong sâu kín vang lên phía sau tôi, anh ta đưa tay ôm ngang hông của tôi, lưng của tôi liền cứng lại.

Tôi xoay người, nhìn anh ta, mím môi: "Buông ra."

Chu Phong nghe xong lời của tôi, chẳng những không buông, ngược lại còn đè lưng tôi lại, buộc tôi dính vào người anh ta. "Cuối cùng không phải em vẫn rơi vào tay tôi sao?" Chu Phong nhếch khóe miệng, nhéo eo tôi một cái.

Người tôi run rẩy, hơi thở của anh ta quanh quẩn ở chóp mũi tôi. "Trước đây tại sao em lại chạy trốn, Lục Kính Đình có sức quyến rũ lớn như vậy sao? Em lại cùng anh ta gạt tôi, tôi nói rồi tôi sẽ cho em một gia đình, sao em lại không tin chứ?" Trong mắt Chu Phong có tia máu đỏ thẫm: "Về sau em liền theo tôi, tôi thực sự sẽ cho em và cả con của chúng ta một mái nhà, tin tôi."

Nói xong, anh ta kéo tôi vào trong ngực, ôm tôi thật chặt, anh ta như vậy khiến cho tôi càng sợ hơn, tôi đẩy anh ta ra, phản xạ có điều kiện mà tát anh ta một cái.

Chu Phong bị tôi đánh có chút ngơ ngẩn, trong lúc nhất thời chưa phản ứng kịp, chợt nghe dưới lầu xôn xao.

Tôi nhanh chóng tách khỏi tay anh ta, bám vào cửa sổ xem phía Lục Kính Đình, chỉ thấy phía dưới có một nhóm người tới, dẫn đầu chính là Đinh Thành.

Tôi thở phào trong nháy mắt, chứng minh cuộc điện thoại vừa rồi anh ta nghe thấy.

Bởi vì Lục Kính Đình và Tần Thiên Khải tới chặn hàng, cho nên không mang theo nhiều người, mới bị người của Chu Phong chặn lại, hiện tại Đinh Thành dẫn người tới, cục diện liền lật ngược lại.

Chu Phong cau mày đi tới, nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, mắng nhỏ một câu, kéo theo tôi xuống lầu. Tôi không thuận theo, anh ta trực tiếp bế ngang tôi lên, tôi tùy tiện đung đưa tay chân, nhưng anh ta lại không để tôi xuống.

Tôi cứ như vậy bị anh ta bể xuống lầu, tình thế dưới lầu đối với chúng tôi mà nói đã tốt hơn, Lục Kính Đình dùng cùi chỏ đánh về phía cổ một tên côn đồ, lúc ngẩng đầu liền thấy tôi "Ái Phương." Anh vội vàng gọi tôi một tiếng, liền bị hai tên tay chân chặn lối đi.

Thực ra người Đinh Thành mang tới hầu như đã khống chế được người của Chu Phong, Lục Kính Đình hoàn toàn có thể qua đây, thật không ngờ Chu Phong buông tôi ra, thuận thế dùng tay bóp chặt cổ tôi. "Anh dám tới tôi bóp chết cô ta." Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Tamlinh247.vn

Tôi hoảng sợ mở to hai mắt nhìn, nhìn về phía Lục Kính Đình, chật vật với tay về phía anh.

Lục Kính Đình dừng bước, nhíu mày: "Cục trưởng Chu có ý gì?" "Tôi có ý gì, cậu ba Lục không phải hiểu rõ sao." Chu Phong nhíu mày, cánh tay bóp cổ tôi siết càng chặt.

Tôi không dám tin nhìn thoáng qua cánh tay của anh ta, người đàn ông này rõ ràng mới vừa rồi còn nói sẽ có tôi một mái nhà, hiện tại dã muốn dùng mạng của tôi để trao đổi hàng hóa. "Cục trưởng Chu cho rằng, một người phụ nữ có thể đánh đồng với một lô hàng sao?" Lục Kính Đình cười lạnh một tiếng: "Lô hàng này nếu tôi đã tự mình đến chặn, anh cho là tôi sẽ vì một người phụ nữ mà buông tha sao?"

Nghe xong lời của Lục Kính Đình, tim tôi như thoáng rơi vào khoảng không một cái, nhưng rất nhanh, tôi liền phản ứng lại được, anh ấy đang dùng phép khích tướng. "Trong lòng của anh nghĩ như thế nào tôi không biết, tôi chỉ biết là.." Lúc đang nói Chu Phong dùng sức siết cổ tôi một cái, tôi không khống chế được kêu đau một tiếng.

Trong hỗn loạn, tôi thấy Lục Kính Đình nắm chặt nắm tay, quả nhiên lời vừa rồi anh nói là cố ý cho Chu Phong nghe. "Cục trưởng Chu thật đúng là tự cho mình thông mình." Lục Kính Đình nhếch miệng một cái, sau đó hít một hơi thuốc lá thật sâu, phụn ra khỏi màu trắng. "Cậu ba Lục cũng đúng là khẩu xà tâm phật." Tay Chu Phong siết cổ tôi hoàn toàn không có ý muốn buông ra.

Tôi chỉ cảm thấy ý thức dần mê mang, cảnh tượng trước mắt cũng dần dần mơ hồ. "Mang hàng rời đi." Lục Kính Đình nhìn tôi một cái thật sâu, phất tay với Thắng Đen, hiển nhiên không tình nguyện nói thêm câu nào với Chu Phong.

Cánh tay Chu Phong bóp cổ tôi hơi thả lỏng một chút, chắc anh ta không ngờ Lục Kính Đình sẽ vứt bỏ tôi dứt khoát như vậy.

Vốn tình thế đang nghiêng về phía Chu Phong, đột nhiên đổi chiều gió một cái chắc chắn anh ta cũng hoang mang, nên cánh tay siết cổ tôi lỏng một chút.

Cũng chính lúc anh ta thả lỏng, tôi cảm thấy lưng bị va chạm mạnh, tay trên cổ cũng buông lỏng trong nháy mắt, một đợt không khí mới tràn vào phổi, ngay sau đó tôi không khống chế được mà loạng choạng đổ về phía trước, tôi theo bản năng nhắm mắt lại, đợi đau đớn ập tới.

Nhưng không có đau đớn như tôi dự đoán, tôi trực tiếp đụng vào một thứ mềm mại. Tôi hơi mở mắt, đối mặt với đôi mắt lo lắng của Lục

Kính Đình. "Có bị thương không?" Giọng nói Lục Kính Đình truyền vào tại tôi, tôi mới hồi phục tinh thần lại.

Tôi lờ mờ lắc đầu qua quýt, theo bản năng mà nhìn về phía Chu Phong, chỉ thấy Chu Phong ngã trên mặt đất, phía sau anh ta là Tần Thiên Khải.

Cho nên vừa rồi, chắc là Tần Thiên Khải bất ngờ đánh Chu Phong từ phía sau, đạp anh ta xuống đất. "Cái này là sao đây?" Lục Kính Đình thấy trên cánh tay còn có trên đùi và ngang hông của tôi bị trầy da, cau mày hỏi. "Không sao." Tôi dùng tay áo che vết thương, nói.

Đinh Thành quay đầu nhìn thoáng qua, trao đổi ánh mắt với Lục Kính Đình, ý nói anh ta sẽ xử lý ở đây, để Lục Kính Đình đưa tôi tới bệnh viện trước.

Lục Kính Đình gật đầu với anh ta, liền bế tôi đến xe, đến bãi đỗ xe, anh nhìn thấy vết xe bị đụng, cũng biết được vết thương trên người tôi là thế nào.

Đến bệnh viện, bác sĩ băng bó vết thương cho tôi, kêu tôi nghỉ ngơi thay thuốc, cẩn thận đừng để vết thương nhiễm trùng.

Nhấn Mở Bình Luận